Trận tuyết vừa mới tạnh, Nhan Dĩ Sanh đã rủ Kỷ Tú Niên đi trượt tuyết.
Kỷ Tú Niên định từ chối: "Trình độ trượt tuyết của mình bình thường lắm, thôi không đi đâu."
"Đi đi mà, đi đi mà, ở ngay sân trượt trên núi ngoại ô thành phố thôi, là sân trượt tuyết tự nhiên đấy. Cậu đến đi cùng mình đi, sang năm mình phải đi Châu Phi khảo sát rồi."
"Khảo sát Châu Phi? Sang năm đi luôn à?"
"Đúng vậy, cậu cứ coi như phát lòng từ bi, đi cùng mình đi. Gặp nhau lần này xong là mình đi luôn đấy, sang năm không gặp được mình nữa đâu. Đừng có lằng nhằng nữa, là bạn bè thì đi đi."
Kỷ Tú Niên: "Thôi được rồi."
Chẳng mấy chốc, Nhan Dĩ Sanh lại nhắn tin trong mấy nhóm bạn học. Cô nàng vốn tính tình nhiệt tình, phóng khoáng, bạn bè cũng nhiều, nên không ít người đều nói sẽ đi.
Đúng giờ hẹn, Kỷ Tú Niên đến sân trượt tuyết. Nàng mặc một chiếc áo phao màu nhạt, có người từ xa gọi nàng: "Kỷ Tú Niên."
Kỷ Tú Niên quay đầu lại: "Cô... sao cũng ở đây?"
Chu Lang cười tủm tỉm đi tới: "Tôi không thể ở đây sao? Nhan Dĩ Sanh nhắn tin trong một nhóm, tôi thấy được."
Kỷ Tú Niên: "...Chân của cô bây giờ có thể trượt tuyết được à?"
"Hơn một tháng rồi, chắc là không sao đâu."
Kỷ Tú Niên gật đầu, đi thay đồ trượt tuyết và mang dụng cụ vào.
Khi nàng ra ngoài, đã có không ít người đang trượt, trong đó có một bóng dáng đặc biệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-anh-nhin-van-nam-co-hai-thon-quang/2910882/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.