Khi nghe Kỷ Tú Niên lần lượt gọi nào là viện phó Chu, Chu tổng, Chu tiểu thư, bà Chu, Chu Lang chỉ cười tủm tỉm nói: "Vẫn chưa đủ dễ nghe."
Kỷ Tú Niên quay mặt đi, nhìn sang bên cạnh, tính tình có tốt đến mấy cũng có lúc nổi giận: "Cô muốn nghe cái gì, Chu thiên tiên à?"
"Đổi cái khác đi?"
"Chu Tiểu Bảo?"
"...Tiểu Bảo?!"
Đây là cái tên ở nhà mà ông bà nội gọi cô từ lâu lắm rồi. Hồi đi học, cô có kể cho Kỷ Tú Niên nghe, nói rằng ông bà cứ gọi cô như vậy trước mặt mọi người, làm cô mất mặt chết đi được.
Không ngờ Kỷ Tú Niên vẫn còn nhớ.
Chu Tiểu Bảo ngẩn cả người.
Có lẽ là do cô khoe khoang quá mức, đến cả ông trời cũng nhìn không vừa mắt.
Chân cô vừa trượt một cái, đôi chân mới lành chưa được bao lâu đã va vào thành bể, đau đến hít hà một hơi.
Đúng là đắc ý quá sớm.
Kỷ Tú Niên quay đầu đi, không nhịn được mà bật cười.
Cuối cùng, nàng khoác áo choàng của Chu Lang, về phòng mình lấy một bộ quần áo sạch sẽ, còn thuận tiện vớt cả cô lên bờ.
Chu Tiểu Bảo mới gãy xương chưa được bao lâu, thật đúng là mất mặt.
May mắn là đợi một lát sau, chân cũng không còn đau nữa, không có vấn đề gì lớn.
Bữa tối được tổ chức ở tầng hai của khu nghỉ dưỡng, là tiệc đứng kiểu Nhật.
Họ ra ngoài quá muộn, nên đồ ăn cũng chẳng còn lại bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-anh-nhin-van-nam-co-hai-thon-quang/2910883/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.