Kỷ Tú Niên hoàn toàn chết lặng.
Nàng không ngờ An Dương lại chạm mặt Chu Lang ngay lúc này.
Môi nàng mấp máy.
Cổ họng bỗng nghẹn lại.
Ánh mắt nàng dán chặt vào Kỷ An Dương đang đứng ở cửa.
Cậu cúi đầu, vừa xấu hổ lại vừa mất mát, đôi tay nắm chặt lại vì căng thẳng, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Giống hệt như lần trước nàng đưa An Dương đến trường.
Khi đó An Dương vẫn chưa đổi họ, giáo viên gọi tên cậu, Trình An Dương. Sau đó khi lưu lại số điện thoại và tên của nàng, phát hiện nàng họ Kỷ, cô giáo đã cười hỏi, nàng là gì của đứa bé.
Lúc ấy nàng còn chưa kịp trả lời, cậu bé cõng chiếc cặp sách to sụ, đôi mắt trong veo, đã giành lời trước: "Là... dì cho ở nhờ ạ."
Sợ nàng khó xử, sợ nàng do dự.
Nhưng khi cậu vừa nói xong, những đứa trẻ khác theo bản năng nhìn sang, cậu lại lo lắng cúi gằm mặt xuống.
Kỷ Tú Niên không nói gì, chỉ cười với cô giáo một cái.
Làm xong thủ tục đi ra ngoài, trời đã đổ mưa.
Cậu cõng chiếc cặp sách quá khổ, che một chiếc ô cũng quá khổ, trông chơ vơ và lạc lõng.
Giống như một chú cún con bị bỏ rơi.
Đêm đó nàng mất ngủ. Nàng đã đưa ra một quyết định, và rất nhanh sau đó đã đổi họ cho An Dương.
Từ đó về sau, An Dương mang họ của nàng. Về mặt pháp lý, An Dương mãi mãi là con trai của nàng. Giống như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-anh-nhin-van-nam-co-hai-thon-quang/2910895/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.