"Ngủ ngon!"
"Ngủ ngon nhé, bạn gái."
Kỷ Tú Niên đứng lặng tại chỗ, nhìn Chu Lang vừa quay mặt về phía mình vừa lùi dần về sau, nụ cười vẫn rạng rỡ và vui tươi như thế: "Mai gặp lại nhé!"
"Mai... gặp lại."
Nàng nói được nửa câu, giọng đã nhỏ dần đi.
Đêm mưa, sương giăng, con phố dài hun hút.
Đèn đường bên lối đi vẫn sáng, vậy mà màn đêm cứ đặc quánh như mực. Cô gái đang cười với nàng cứ thế lùi dần, chìm vào bóng tối rồi biến mất không một dấu vết.
Ngày mai, sẽ không gặp được nữa.
Ý nghĩ đó bỗng dưng trồi lên trong đầu, khiến nàng hoảng hốt lao về phía trước, nhưng chẳng nắm được đôi tay ấy, chỉ vồ được một khoảng không đặc sệt sương mù.
Nàng cũng bước chân vào màn sương ấy.
Phía chân trời mịt mù, mây đen vần vũ kéo đến.
Chẳng biết từ lúc nào, tuyết đã bắt đầu lất phất bay.
Và nàng cũng đã đi vào trong đêm tuyết lạnh lẽo đó.
Kỷ Tú Niên đứng giữa nền tuyết trắng, bốn bề mờ mịt.
Khung cảnh bỗng chuyển đến ban công của căn nhà cũ. Nàng thấy một cô gái mặc váy ngủ đang vịn vào lan can, trèo lên trên. Gương mặt cô gái trắng bệch, môi mím chặt, nhưng ánh mắt lại điềm tĩnh đến lạ, dường như đang dồn hết tâm trí để tính toán khoảng cách từ ban công xuống mặt đất.
"Đừng nhảy..."
Giọng nàng khản đặc, nặng trĩu, mắc kẹt nơi cổ họng, chẳng thể nào bật ra thành tiếng.
Trong lòng lại như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-anh-nhin-van-nam-co-hai-thon-quang/2910937/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.