Gã đeo kính ngập ngừng một chút, nói: "Hắn và tôi đều là sát thủ".
Ánh mắt Bạch Diệc Phi trở nên lạnh băng, con mẹ nó nói cũng như không!
"Đàn em của mày đang ở đâu?"
"Tôi không biết, hắn không để lộ dấu vết".
Bạch Diệc Phi lại hỏi: "Mày có thể lấy được thuốc giải không?"
"Không thể, tôi chỉ có thể lấy được thuốc giải tạm thời còn thuốc giải thật sự thì không lấy được".
"Vậy mày có thể điều chế thuốc giải không?"
"Không thể".
"Thật sự không thể?”, Bạch Diệc Phi đem con dao lại gần bắp đùi của gã ta đe dọa.
Chân của gã đeo kính run lên: "Thật sự không thể, vấn đề này không phải sở trường của tôi".
Con dao của Bạch Diệc Phi dừng lại: "Mày còn biết cái gì?"
"Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết, nên nói cái gì tôi cũng nói hết rồi".
"Thật không?", Bạch Diệc Phi hỏi một câu rồi sau đó không thèm báo trước liền cắm con dao xuống chân gã.
Gã đeo kính lại kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết: "Tôi... Tôi đều đã... nói hết... rồi"
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Ông chủ của mày là ai?"
"Tôi... Tôi không thể nói...", gã đeo kính cắn răng.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi lóe lên, nhìn dáng vẻ của gã đeo kính, dường như có giết gã thì gã cũng sẽ câm như hến, vậy mình cũng không cần phải hỏi nữa: "Nếu đã như vậy, tao thấy mày có thể yên tâm lên đường rồi đấy".
"Cái gì?", gã đeo kính đột nhiên ngẩng đầu: "Không, không, anh không thể giết tôi!"
Gã đeo kính hoảng sợ, gã nằm mơ cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-buoc-len-tien/2672652/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.