“Anh có chết cũng không tránh!”
Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Lý Tuyết khiến lòng cô chỉ còn lại người đàn ông sừng sững bất động trước mắt.
Bạch Diệc Phi bị đánh đến thương tích khắp người, ngay cả đầu cũng bị đấm mấy phát, nhưng anh không thể tránh ra, cũng không thể ngã xuống.
Chỉ cần anh buông xuôi một chút thôi, Lý Tuyết sau lưng anh sẽ gặp chuyện.
Bạch Diệc Phi bị đánh đến mức đầu đầy sao.
Lúc này, ở khúc ngoặt xuất hiện một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông có diện mạo tuấn tú, mặc một bộ quần áo thoải mái, cả người đều lộ ra khí chất không tầm thường. Ông từ từ đi đến.
Lý Tuyết nhìn thấy ông như nhìn thấy hy vọng, cô hét to: “Cứu chúng tôi! Cứu chúng tôi!”
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi và đám người cùng ngẩng đầu lên nhìn sang.
Trong lúc bọn họ ngây ra, người đàn ông trung niên lên tiếng.
“Người của nhà họ Bạch chúng ta, tuyệt đối sẽ không để người ngoài bắt nạt!”
Giọng nói của ông rất lạnh lùng, cũng rất trầm ổn.
Đám người nghe xong cũng hoàn hồn.
Tên đại ca vênh váo nói: “Mẹ nó, ông là ai? Chuyện của ông đây ai cho ông xen vào?”
“Đến từ đâu thì biến về đấy đi, đừng có lo chuyện bao đồng!”
Người đàn ông trung niên nhìn Bạch Diệc Phi bị đánh cho mặt mũi bầm dập thì cau mày, sau đó lạnh lùng nhìn đám người kia: “Dám đánh người của nhà họ Bạch thì kết cục chỉ có một chữ!”
“Chết!”
Lúc nói đến chữ này, khí thế trên người ông càng trở nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-buoc-len-tien/2672657/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.