Mấy ngày sau, vết thương của Bạch Diệc Phi đã lành, anh đã có thể xuống giường đi lại nhưng vẫn chưa thể hoạt động mạnh, đi bộ vẫn phải đi chầm chậm nếu không sẽ làm rách vết thương trên ngực.
Một chiếc SUV lặng lẽ lái vào bãi đậu xe của một bệnh viện tư nhân.
Trần Hạo và Bạch Diệc Phi bước xuống xe liền nhìn thấy Long Linh Linh và Lưu Hiểu Anh đã đứng ở đó đợi từ lâu.
“Chủ tịch”, Long Linh Linh mở miệng chào, nói mới nhớ, hình như đã rất lâu rồi cô ta chưa gọi cái tên chủ tịch này.
Lưu Hiểu Anh ngược lại không quá nghiêm túc như vậy mà tươi cười hớn hở chào: “Hey, lâu quá rồi không gặp nha!”
Bạch Diệc Phi nở nụ cười: "Đã lâu không gặp, lần trước cô không từ mà biệt là do xảy ra chuyện gì sao?”
Lời vừa dứt, mọi người đều quay sang nhìn Lưu Hiểu Anh, bởi vì lúc đó Lưu Hiểu Anh nói cô ta đi tiễn dì hai của mình, kết quả là cô cũng biến mất luôn, mà mọi người không ai biết được cô đã đi đâu làm gì cho nên bây giờ ai nấy đều rất tò mò.
Lưu Hiểu Anh ngập ngừng, nụ cười trên mặt cũng biến mất, còn quay sang lườm Bạch Diệc Phi: “Liên quan gì đến anh!”
Bạch Diệc Phi bị mắng một câu tự nhiên thấy rất ngại ngùng.
“Chẳng lẽ tôi nói sai à?”, Bạch Diệc Phi tỏ vẻ vô tội nhìn sang Trần Hạo, Trần Hạo lắc đầu, anh ta cũng chẳng biết tại sao.
Lưu Hiểu Anh hừ mũi kéo tay Long Linh Linh rồi xoay người bỏ đi.
Long Linh Linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-buoc-len-tien/2673223/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.