Cả người Ngu Tương đều cảm thấy ngứa ngáy, vừa lên xe liền kéo dây buộc tóc, giật rơi vạt áo, cong đầu cong cổ, cong cổ ra trước rồi lại cong ra sau, nếu trước mặt có một miếng bảng đinh, nàng nhất định không nói hai lời liền lăn lộn mấy vòng trên bảng đinh đó.
Sức tưởng tượng phong phú càng thêm phóng đại nỗi sợ hãi của nàng đối với sâu bọ.
Thấy huynh trưởng xốc màn xe lên, nước mắt đã nghẹn một lúc lâu của nàng bỗng chốc trào ra khóe mắt, mềm mại yếu ớt kêu: “Ca ca, muội ngứa.”
Ngu Phẩm Ngôn lập tức buông màn xe xuống, ôm nàng vào trong lòng, khàn giọng hỏi: “Làm sao lại ngứa? Ca ca giúp muội gãi.”
“Trên lưng ngứa.” Ngu Tương chỉ chỉ phía sau lưng.
Ngu Phẩm Ngôn đưa tay ra sau vuốt ve lưng nàng, thấp giọng hỏi: “Là chỗ này sao?”
“Bên trái một chút.”
“Bên phải một chút.”
“Lên trên một chút, xuống thấp một chút.”
Ngu Tương chỉ chỉ lung tung một trận, càng thêm cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể xốc hết cả lớp da của mình lên xem xét, nhìn xem phía dưới có phải cũng đang ẩn giấu một con đỉa hay không, lại nghĩ tới lần đó đã bị Thường Kỳ đổ một đám sâu bọ lên đầy người, không chừng còn có mấy con chui vào lỗ tai hoặc lỗ mũi tiến vào trong cơ thể, giống như tiểu hoàng tôn vậy.
Càng nghĩ , nàng càng gắt gao leo lên ôm lấy cổ ca ca, thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
Ngu Phẩm Ngôn vừa buồn cười lại vừa thương tiếc, bàn tay to lớn trực tiếp luồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-benh-kieu-dot-nhien-toi/23242/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.