“Hãy nói đi, ông chủ như ngài cũng thức dậy muộn, không cần phải bắt bẻ nhân viên.”
Ngũ Y Y vừa ăn sáng, vừa nhìn Hoắc Phi Đoạt ngồi đối diện.
Nhìn kỹ, Hoắc Phi Đoạt ăn rất nhã nhặn a, ăn cũng không được nhiều.
“Tôi nói này chủ nợ, hôm nay tôi phải làm công việc gì hả?”
“Phục vụ tôi thật tốt.”
Hoắc Phi Đoạt nói hết sức mật mờ.
“Hả? Đại ca ví dụ đi chứ.”
Làm sao phục vụ tốt người này?
Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y phồng má, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn uống trà do em pha, tôi muốn ăn trái cây em gọt, tôi đi ra ngoài muốn em giúp tôi mặc quần áo đeo caravat, tôi đi tắm muốn…..”
“Tôi biết tôi biết, anh đi tắm muốn tôi chà lưng cho anh, đúng không?”
Ngũ Y Y lên tiếng xong rồi, cảm thấy không thích hợp lắm.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa.
Hôn mê, người ta đi tắm, cô đi theo xem náo nhiệt làm gì? Lại còn muốn chà lưng cho người ta? Vậy chẳng khác nào nhìn toàn thân chú Hoắc?
Oa oa oa, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua nhìn thấy cái vị trí quan trọng trên cơ thể Hoắc Phi Đoạt, chậc chậc, giống như được nhìn miễn phí hoa hoa công tử, hì hì.
Hoắc Phi Đoạt lấy tay gõ bàn một cái: “Này, cô bé, vẻ mặt kia của em thật dâm, cười cái gì?
Ngũ Y Y lập tức hoàn hồn, nhe răng: “Chỗ nào dâm, cười nha, tại sao anh có thể nhẫn tâm nói như vậy làm tan nát lòng thuần khiết của một cô gái trẻ chứ? Nhiều nhất là tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133506/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.