Hoắc Phi Đoạt chỉ vào Ngũ Y Y hướng vào người làm giới thiệu, “Ngũ Y Y, giúp việc thân cận của ta”
Ngũ Y Y khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại.
Thiệt là, giúp việc liền giúp việc đi, làm gì như phi tử mà phải thêm hai chữ thân cận chứ.
Tất người giúp việc, bao gồm cả quản gia nghe được như vậy đều đồng loạt trợn mắt há mồm.
Không phải đâu, trong nhà người giúp việc rất nhiều, nhiều đến nỗi có thể thay phiên nhau nghỉ phép rồi, ở đâu chồi ra nữ giúp việc này chứ.
Xin hỏi tiên sinh, cái tiểu nữ trắng trẻo như đứa bé này, có thể làm cái gì?Trong nhà giống như đã không còn việc gì cho cô làm rồi/
“Nói cách khác”, Hoắc Phi Đoạt nghiêm túc nói, “Ngũ Y Y chỉ nghe một mình ta phân phó, công việc của cô ấy không được ai xen vào, nghe hiểu chưa?”
“Vâng, thiếu gia”
Tất cả người giúp việc đồng loạt cao giọng hồi đáp.
Ngũ Y Y hướng mọi người khoát tay, cười đến quyến rũ, “Thúc thúc đại thẩm tốt, tôi tên Ngũ Y Y , về sau xin mọi người giúp đõ nhiều”
Lời nói còn chưa hết, khoát tay chỉ làm có hai cái, cô liền bị người khác xách cái lỗ tai của mình kéo lên lầu
“Đi, giặt những y phục này”
Hoắc Phi Đoạt đá đá mông Ngũ Y Y
Ngũ Y Y xoa cái mông, vểnh miệng lên hướng chậu nước bên kia nhìn, nhất thời tức điên lên.
Không phải chứ?
Hoắc Phi Đoạt dám để cho cô giặt giặt quần áo lót bên trong của anh?
Áo trong thì cũng thôi đi, hắn hắn hắn thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133508/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.