Làm sao lại nhớ lầm chứ?
Rốt cuộc là ai thích ăn lẩu?
Hắn bỗng nhiên hiểu ra một chuyện.
Là Ngũ Y Y thích ăn lẩu.
Một lần kia, chính hắn đã thấy Ngũ Y Y và Tiêu Lạc trong một tiệm ăn lẩu.
Choáng.
Vừa nghĩ đến Ngũ Y Y kia, Hoắc Phi Đoạt không nhịn được nghiến răng.
Vật nhỏ! Em nói em trêu chọc tôi xong rồi hả? Làm hại tâm trạng tôi không yên. Lúc nào cũng có thể bị em ảnh hưởng.
Cánh tay bị ai đó dùng sức lắc mạnh, hắn mới định thần lại, thì ra Phúc Hi đang lắc cánh tay hắn: “Anh Phi Đoạt! anh lại thất thần. Anh xảy ra chuyện gì à? Vỗn dĩ anh không như vậy a! Lần đầu tiên em gặp anh, lúc nào anh cũng thất thần. Không được thất thần! Không được!”
Hoắc Phi Đoạt trả lời qua loa: “Anh không thất thần, đây không phải là đang tỉ mỉ thưởng thức món ăn do em nấu sao?”
Phúc Hi tinh nghịch nghiêng đầu, gương mặt nhỏ nhắn đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt: “Mùi vị thể nào? Anh muốn ăn thêm một miếng nữa không?”
Hoắc Phi Đoạt giả vờ trợn mắt: “Một miếng nữa? Em muốn anh no chết à?”
A Trung đứng ở xa, đổ mồ hôi lạnh thay Hoắc Phi Đoạt.
Từ lúc Lão đại nói ra từ nồi lẩu, hắn đã toát mồ hôi lạnh thay Lão đại rồi.
Tiêu Lạc bưng chén thuốc Đông Y vừa nấu xong đến trước mặt Y Y. Thế nhưng Y Y đã ngủ thiếp đi trên ghế salon.
Cần phải đánh thức nha đầu này để cho cô uống thuốc a!
Tiêu Lạc do dự một lúc, nhẹ nhàng đẩy Y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133594/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.