"Anh.......Anh.... ........." Ngũ Y Y còn muốn mắng chửi Tiêu Lạc, lại cảm giác mí mắt ngày càng nặng, thần trí ngày càng mơ hồ, còn muốn nói thêm gì, ánh mắt nhắm lại, ngất đi.
Tiêu Lạc vứt ống tiêm xuống, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y, trong đôi mắt anh tràn đầy nhu tình: "Y Y, chỉ có anh mới thật sự yêu em, chỉ có anh mới đem lại cho em ấm áp cả đời, hai chúng ta phải sống đến bạc đầu có đúng không? Ngoan, ngủ một giấc thật ngon. Bên cạnh em vẫn luôn có Tiêu Lạc anh."
Tiêu Lạc nhẹ nhàng ôm Ngũ Y Y, cô nhẹ như vậy, giống như ôm một con mèo nhỏ.
Thần trí Ngũ Y Y không rõ, gương mặt nhỏ nhắn tựa vào ngực Tiêu Lạc, bị anh ôm lên xe hơi.
Hàn Giang Đình đi qua đi lại trong trường học, cũng không tìm được Ngũ Y Y.
"Thật là, con bé này, bởi vì tình yêu, ngay cả bạn bè cũng không cần sao? Chẳng lẽ bữa trưa muốn mình ăn với sự phụ à?"
Hàn Giang Đình cau mày gọi điện thoại cho Ngũ Y Y, vừa lầm bầm lầu bầu: "Mình không có ghen một chút nào nha, mình mới không phải ghen, mình sẽ không ăn dấm của sư phụ."
Chờ trong chốc lát, điện thoại của Ngũ Y Y bên kia vẫn không có người nghe, Hàn Giang Đình tức giận dậm chân: "Con bé chết tiệt kia! Ngay cả điện thoại của mình cũng không nhận! thấy sắc quên bạn! Cậu dám để mình ăn trưa một mình, kỳ cục a a a!"
Ngũ Nhân Tâm từ bên kia đi đến, nếu là trước đây,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2134186/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.