Sau khi Cao Phi đi làm, ta chẳng còn việc gì để làm, nhưng ngồi ngây ngốc trong phòng như vậy ta cũng ko muốn. Tám giờ rưỡi, ta đúng giờ ra cửa. Thành phố này, ngoại trừ căn nhà này còn một chỗ cho ta dung thân. Đây ko tính là một cô nhi viện, càng không giống như là một cô nhi viện lưu giữ những cô nhi có bệnh. Thời điểm ta mời Lộ Dịch Tư thiết kế đã nói qua, ta ko muốn nó giống một nơi thu dưỡng người, mà phải một căn nhà. Lộ Dịch Tư đương nhiên hiểu ý của ta, hắn luôn khẽ hôn trán của ta, nói ta hiểu. Hiện tại chỗ này tổng cộng có năm mươi sáu đứa trẻ, cũng không lớn, đều là gầy teo, thấy ta liền cao hứng gọi cô Du Cẩn. Nhân viên nơi này tiền lương không cao lắm, rất nhiều người là làm không. Đương nhiên để chăm sóc những cô nhi bị bệnh như vậy là ko đủ, nơi này có cả thầy thuốc chuyên môn. Viện trưởng là quản gia của nhà ta, nhưng từ sau khi cha ta qua đời, ta giải tán tất cả người giúp việc trong Hà gia, chỉ lưu lại quản gia để ý cô nhi viện giúp ta. Nàng là một người hiền hậu ôn nhu. Sau khi cha qua đời, nàng là người duy nhất trên thế gian này yêu thương ta. Nàng luôn vuốt tóc ta nói, Du Cẩn là người đáng được yêu nhất trên thế giới này. Rốt cục ta chỉ cười cười, “Cô, ngươi thân trong mắt người đều là Tây Thi.” Hà Du Cẩn có đáng được yêu hay ko, lời này Cao Phi nói mới tính. Nhưng Cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-mot-ngay-mot-doi/96841/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.