Lửa cháy dữ dội, cầu thang thoát hiểm chìm trong biển lửa.
Trước mắt ta bắt đầu tối sầm lại từng cơn, không thể nhìn rõ đường, toàn thân cũng không còn chút sức lực.
Xà nhà cháy rụi trong biển lửa, lần lượt rơi xuống.
Ta rơi vào đường cùng, chỉ có thể trốn vào một góc, khom lưng, ôm bụng, giảm bớt đau đớn.
Bóng tối và biển lửa thay phiên nhau chiếm lấy tầm nhìn mờ ảo của ta.
Ta nghĩ mình sắp c.h.ế.t rồi, trước khi chết, lại nảy sinh ra vô vàn tiếc nuối.
Haiz, ta còn chưa kịp tiêu hết gia sản của Giang Từ Dạ.
Ta còn chưa cho hắn thấy ta mặc gấm Phù Quang trông như thế nào.
Trong lúc đầu óc rối bời, ta bỗng nhớ lại trên xe ngựa hắn nói chúng ta phải thủy chung son sắt với nhau.
Thủy chung son sắt ư, ta mỉm cười một cách khó hiểu, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến lần hắn đi Thiên Hương Lâu, còn bỏ ra một vạn lượng mua đêm đầu của hoa khôi.
Thủy chung son sắt?
Hắn đang dỗ dành ta đấy à, tên đạo mạo bại hoại này.
Dây thần kinh của ta giật giật đau đớn.
Có lẽ là do bị sốt đến hồ đồ rồi, ta càng nghĩ càng tức giận.
Một vạn lượng bạc cơ đấy, ta có mua bao nhiêu tấm gấm Phù Quang cũng không bằng số tiền đó.
A, tại sao trước đây ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này nhỉ?
Câu hỏi chưa có lời giải đáp trước khi c.h.ế.t này khiến ta c.h.ế.t không nhắm mắt...
Cứ nghĩ mãi, ta bỗng nhiên xuất hiện ảo giác.
Ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-xuan/1658778/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.