Hôm nay là buổi giải bài tập lớn do trợ giảng phụ trách, môn học có hơn 200 sinh viên, tất cả đều vào lớp đúng giờ.
Tuy ai cũng tham gia nhưng không mấy người thực sự tập trung nghe giảng; tôi và bạn cùng phòng cũng vừa nghe vừa tám chuyện lặt vặt.
Cô ấy hỏi tôi bao giờ sẽ kết hôn với Tống Hiểu Minh.
“Tầm này chắc sắp rồi.” Tôi đáp. “Có lẽ hết học kỳ này sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Tôi và Tống Hiểu Minh yêu nhau từ năm nhất đại học, đến giờ đã học cao học năm hai, tổng cộng sáu năm bên nhau.
Hai bên gia đình cũng đã gặp mặt. Bố mẹ tôi hơi có chút ý kiến về hoàn cảnh nhà Tống Hiểu Minh.
Nhà anh ấy ở một thị trấn nhỏ miền Nam, mẹ không có việc làm, bố làm mấy công việc lặt vặt, họ đã nói thẳng sẽ không hỗ trợ gì cho con trai.
Tuy vậy, Tống Hiểu Minh rất xuất sắc, học giỏi và đẹp trai, từng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi trước mặt bố mẹ tôi, hứa sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.
Anh hùng không hỏi xuất thân, cuối cùng bố tôi cũng gật đầu đồng ý cho chúng tôi đến với nhau.
Việc nhà cửa, sửa sang, xe cộ, và tiền tổ chức đám cưới đều do gia đình tôi đảm nhiệm.
Chỉ cần tôi được sống hạnh phúc bên Tống Hiểu Minh là được.
“Hết học kỳ là đi đăng ký hả? Vậy tôi sẽ làm mẹ đỡ đầu cho con cô đấy.”
Bạn cùng phòng cười nói rồi bất chợt chỉ vào tai nghe:
“Hình như Tống Hiểu Minh chưa tắt micro, cô nhắc anh ấy một tiếng đi.”
Tôi vội tiến lại gần máy tính xách tay.
Quả nhiên, trong tiếng giảng bài của trợ giảng, vang lên tiếng Tống Hiểu Minh ngân nga, kèm theo tiếng nước chảy ào ào.
Trợ giảng nói: “…Bạn Tống Hiểu Minh, bạn tắt micro một chút được không?”
Tống Hiểu Minh không đáp lại, chắc anh ta để điện thoại bên cạnh và vặn âm lượng xuống rất nhỏ.
Tôi cầm điện thoại định gọi anh ấy.
Không ai bắt máy.
Đang định gọi lại lần hai thì một âm thanh không hay vang lên.
Tay tôi khựng lại.
Bạn cùng phòng nhìn tôi cũng thay đổi sắc mặt.
Tiếng giảng của trợ giảng bỗng nhiên im bặt.
Cả nhóm lớp yên lặng, nhưng điện thoại bạn tôi rung liên tục.
Một vài người bạn trong lớp đã lập nhóm chat nhỏ.
“Vãi chưởng, chuyện gì thế này?”
“Tống Hiểu Minh ban ngày mà sung quá!”
“Chơi lớn thật.”
“Biết gì đâu, người ta sắp cưới nhau mà.”
Có người tag bạn cùng phòng tôi:
“Lâm Yên là bạn cùng phòng cậu đúng không? Hay đừng nói cho cô ấy biết đi.
Xấu hổ muốn c.h.ế.t luôn.”
Tin nhắn trong nhóm tăng nhanh, càng lúc càng nhiều người được kéo vào, chỉ vài phút sau, nhóm đã có hơn 100 thành viên.
Bạn cùng phòng tôi ngơ ngác nhìn tôi, không biết nói gì.
“Khoan đã, hình như…”
“Không phải là Lâm Yên sao???”
“Chuyện gì vậy???”
Âm thanh khó nghe kia kết thúc.
Tiếng con gái ngọt ngào vang lên: “Sao thế, em lợi hại hơn hay chị Lâm lợi hại hơn?”
Tiếp theo là giọng dịu dàng cưng chiều của Tống Hiểu Minh: “Tất nhiên là em rồi.”
Cả nhóm chat hoàn toàn im lặng.
Ai cũng không ngờ cú lật ngược tình thế lại kinh khủng đến vậy, tất cả đều nín thở nghe tiếp.
Trợ giảng là người lớn hơn chúng tôi hai tuổi, nghiên cứu sinh tiến sĩ do giáo sư trực tiếp hướng dẫn, cô ấy có quyền chấm dứt buổi học bất kỳ lúc nào, nhưng lại không làm vậy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.