Từ lúc Tống Hiểu Minh bị Mạc Nhược Nhược ép buộc, miễn cưỡng đưa chìa khóa, anh ta đã âm thầm chuẩn bị cho đường lui.
Người đàn ông này còn độc ác và vô tình hơn tôi từng nghĩ.
Giờ đây, anh ta nhìn tôi với ánh mắt sâu sắc, đầy vẻ vô tội:
“Anh chỉ yêu mình em thôi.”
Tôi cố kìm nén cảm giác buồn nôn đang trào dâng trong lòng, mỉm cười đáp lại:
“Em tin anh.”
Tống Hiểu Minh, quả báo của anh… vẫn còn đang chờ phía trước.
Tôi bày tỏ với cảnh sát rằng tôi đồng ý giải quyết riêng, nhưng khi trở về trường, Mạc Nhược Nhược vẫn bị đuổi học.
Nghe nói chính Tống Hiểu Minh đã báo với nhà trường về việc cô ta bị đưa vào đồn cảnh sát.
Anh ta không thể chịu đựng được việc Mạc Nhược Nhược vẫn còn ở lại trường. Với anh ta, cô ta giống như một quả b.o.m hẹn giờ.
Tất nhiên, từ nay Mạc Nhược Nhược cũng không bao giờ được gặp “thiếu gia Maserati” nữa.
Chiếc xe đó là của một người anh thân thiết với tôi, còn “thiếu gia” thực chất là em họ của Phương Uyển – sinh viên khoa Diễn xuất của một trường nghệ thuật, nổi tiếng đẹp trai nhất khóa.
Mạc Nhược Nhược không phải người tốt, nhưng tôi rất rõ, người tệ nhất từ đầu đến cuối luôn là Tống Hiểu Minh.
Thế nhưng lúc này Tống Hiểu Minh chẳng hề để lộ một chút xấu xa nào.
Anh ta chăm sóc tôi từng ly từng tí như đang hầu hạ Thái hậu, làm bộ sẵn sàng ứng tuyển “Top 100 bạn trai xuất sắc toàn cầu”.
Ngày được báo trúng tuyển thực tập ở công ty chứng khoán hàng đầu, anh ta rủ tôi đi ăn mừng.
Uống vài ly rượu, giọng anh ta đầy xúc động:
“Yên Yên, chỉ có em là người đối xử tốt với anh nhất.”
Tôi nhìn vẻ chân thành đó của anh ta, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, lòng tôi thoáng d.a.o động.
Nhưng chỉ là một giây thôi.
Bản năng mách bảo tôi rằng —
Chó sói không bao giờ thay đổi bản tính chỉ vì lòng tốt của Đông Quách tiên sinh.
Và Tống Hiểu Minh nhanh chóng chứng minh điều đó.
Tôi và anh ta cùng thực tập tại một công ty, còn được phân vào chung một nhóm.
Trong buổi đào tạo nhập môn, cùng nhóm chúng tôi có một cô gái khí chất nổi bật đến mức nhìn là biết xuất thân không tầm thường.
Toát lên sự thư thái và tự tin của người được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có.
Thân phận cô sớm được đám thực tập sinh điều tra kỹ càng—
Cô là con gái độc nhất của tổng giám đốc – Đường Linh.
Ban đầu Tống Hiểu Minh ngồi cạnh tôi, nhưng khi thấy ghế bên cạnh Đường Linh còn trống, anh ta lấy cớ ra ngoài đi vệ sinh, rồi lúc quay lại “tình cờ” ngồi luôn vào đó.
Tôi cười lạnh trong lòng, tay vẫn chăm chỉ ghi chép.
Tống Hiểu Minh chê bai Mạc Nhược Nhược, nhưng anh ta cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Sau khi vào thực tập, tôi chuyên tâm làm việc, ngày nào cũng về muộn nhất.
Còn Tống Hiểu Minh với những hành động ve vãn thô thiển hay thầm kín dành cho Đường Linh, tôi đều giả vờ không nhìn thấy.
Đường Linh cũng có vẻ hơi hứng thú với Tống Hiểu Minh, buổi chiều còn chủ động hỏi anh ta có muốn uống trà sữa không.
Chưa đầy hai tuần, một người bạn cùng phòng Tống Hiểu Minh gửi tôi đoạn chat nhóm của họ.
Là đoạn Tống Hiểu Minh khoe khoang đắc ý:
“Không ngờ bây giờ thời đại cởi mở thật, ngay cả con gái tổng giám đốc cũng chủ động thế này.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.