Từ lúc Tống Hiểu Minh bị Mạc Nhược Nhược ép buộc, miễn cưỡng đưa chìa khóa, anh ta đã âm thầm chuẩn bị cho đường lui.
Người đàn ông này còn độc ác và vô tình hơn tôi từng nghĩ.
Giờ đây, anh ta nhìn tôi với ánh mắt sâu sắc, đầy vẻ vô tội:
“Anh chỉ yêu mình em thôi.”
Tôi cố kìm nén cảm giác buồn nôn đang trào dâng trong lòng, mỉm cười đáp lại:
“Em tin anh.”
Tống Hiểu Minh, quả báo của anh… vẫn còn đang chờ phía trước.
Tôi bày tỏ với cảnh sát rằng tôi đồng ý giải quyết riêng, nhưng khi trở về trường, Mạc Nhược Nhược vẫn bị đuổi học.
Nghe nói chính Tống Hiểu Minh đã báo với nhà trường về việc cô ta bị đưa vào đồn cảnh sát.
Anh ta không thể chịu đựng được việc Mạc Nhược Nhược vẫn còn ở lại trường. Với anh ta, cô ta giống như một quả b.o.m hẹn giờ.
Tất nhiên, từ nay Mạc Nhược Nhược cũng không bao giờ được gặp “thiếu gia Maserati” nữa.
Chiếc xe đó là của một người anh thân thiết với tôi, còn “thiếu gia” thực chất là em họ của Phương Uyển – sinh viên khoa Diễn xuất của một trường nghệ thuật, nổi tiếng đẹp trai nhất khóa.
Mạc Nhược Nhược không phải người tốt, nhưng tôi rất rõ, người tệ nhất từ đầu đến cuối luôn là Tống Hiểu Minh.
Thế nhưng lúc này Tống Hiểu Minh chẳng hề để lộ một chút xấu xa nào.
Anh ta chăm sóc tôi từng ly từng tí như đang hầu hạ Thái hậu, làm bộ sẵn sàng ứng tuyển “Top 100 bạn trai xuất sắc toàn cầu”.
Ngày được báo trúng tuyển thực tập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-doan-thanh-xuan-quen-lang/2739625/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.