Tay xách nách mang chiến lợi phẩm, cô ta ung dung rời khỏi nhà.
– Rồi ngay dưới tòa nhà, cô ta đụng mặt tôi.
Bên cạnh tôi là một vài cô bạn thân, Phương Uyển nhìn thấy hét lên:
“Ôi kìa, chẳng phải Mạc Nhược Nhược sao?”
“Cái túi trên tay cậu là Hermès hả?” Một cô bạn khác diễn rất nhập, quay sang tôi nói to:
“Yên Yên, cậu cũng có cái giống hệt phải không?”
“Ờ, bộ váy đó cũng của cậu mà, còn nhớ rõ là đi mua cùng nhau nữa.”
Mạc Nhược Nhược đứng chôn chân, mặt cứng đờ.
Tôi chậm rãi bước tới gần.
Tôi biết đầu óc cô ta vốn không nhanh nhạy.
Nhưng không ngờ lại chậm chạp đến mức này.
Khi thấy tôi tiến lại gần, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là—
Chạy trốn.
Thế là hết, chẳng cần phải giải thích gì thêm nữa.
Vốn dĩ còn chút đường lui, giờ đây cô ta tự tay xác nhận mình chính là kẻ ăn trộm.
Tôi và Phương Uyển nhìn nhau.
Chúng tôi từng là quán quân và á quân 100m nữ trong hội thao của trường.
Nửa phút sau, Mạc Nhược Nhược bị tôi giữ chặt, còn Phương Uyển đứng cạnh bình tĩnh gọi cảnh sát đến.
Tổng giá trị số đồ mà Mạc Nhược Nhược lấy đi lên tới hơn 200.000 tệ, đầy đủ nhân chứng lẫn vật chứng.
Số tiền lớn, tình tiết nghiêm trọng.
Tại đồn cảnh sát, Mạc Nhược Nhược nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa trình bày rằng cô ta và Tống Hiểu Minh đã thỏa thuận với nhau, mọi thứ chỉ là mượn chứ không phải ăn trộm.
Tôi gọi điện cho Tống Hiểu Minh.
Anh ta vội vã chạy đến, tôi chỉ im lặng nhìn anh ta.
Yêu nhau suốt sáu năm, nói thật lòng, tôi rất muốn biết Tống Hiểu Minh sẽ chọn bên nào.
Khi thấy trên mặt anh ta đã chuẩn bị sẵn biểu cảm vô tội và kinh ngạc giả tạo, tim tôi thắt lại một chút.
Người đàn ông này còn tệ hơn những gì tôi từng tưởng tượng.
Anh ta thà đẩy Mạc Nhược Nhược xuống địa ngục chỉ để giữ bản thân sạch sẽ.
Quả nhiên, Tống Hiểu Minh một mực khẳng định chìa khóa của mình bị lấy trộm, rằng anh ta không thân thiết với Mạc Nhược Nhược, chỉ gặp vài lần, hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Mạc Nhược Nhược như phát điên:
“Tống Hiểu Minh, anh còn là người không?”
Cô ta quay sang nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
“Lâm Yên! Tôi nói cho cô biết, tôi và Tống Hiểu Minh đã quen nhau từ năm ngoái rồi! Anh ta bảo quen cô chỉ vì tiền!”
Sắc mặt Tống Hiểu Minh tái nhợt, anh bước đến gần tôi, môi run run:
“Yên Yên, học muội của em chắc bị điên rồi? Anh chẳng hiểu cô ta đang nói gì nữa.”
Một cảnh sát bên cạnh hỏi Mạc Nhược Nhược:
“Cô nói rằng Tống Hiểu Minh đã đưa chìa khóa cho cô, có bằng chứng gì không?”
“Có! Dĩ nhiên là có!”
Mạc Nhược Nhược lấy điện thoại, run rẩy mở WeChat — rồi đột ngột c/h/ế/t lặng.
Cô ta run rẩy nhìn chằm chằm Tống Hiểu Minh, hét lên rồi lao về phía anh ta:
“Anh… mẹ kiếp, anh đã tính toán từ trước! Là anh bảo tôi xóa mà!”
Hai cảnh sát bên cạnh lập tức giữ chặt cô ta lại, Mạc Nhược Nhược khóc đến kiệt sức, ngồi bệt xuống sàn, mềm nhũn như một vũng nước.
Tôi hiểu rồi.
Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được Tống Hiểu Minh đã nói với Mạc Nhược Nhược như thế nào —
“Giờ em sắp đến với thiếu gia kia rồi, nên nhất định phải xóa hết mấy đoạn chat giữa chúng ta đi, kẻo sau này bị bạn trai em phát hiện thì rách việc.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.