Tay xách nách mang chiến lợi phẩm, cô ta ung dung rời khỏi nhà.
– Rồi ngay dưới tòa nhà, cô ta đụng mặt tôi.
Bên cạnh tôi là một vài cô bạn thân, Phương Uyển nhìn thấy hét lên:
“Ôi kìa, chẳng phải Mạc Nhược Nhược sao?”
“Cái túi trên tay cậu là Hermès hả?” Một cô bạn khác diễn rất nhập, quay sang tôi nói to:
“Yên Yên, cậu cũng có cái giống hệt phải không?”
“Ờ, bộ váy đó cũng của cậu mà, còn nhớ rõ là đi mua cùng nhau nữa.”
Mạc Nhược Nhược đứng chôn chân, mặt cứng đờ.
Tôi chậm rãi bước tới gần.
Tôi biết đầu óc cô ta vốn không nhanh nhạy.
Nhưng không ngờ lại chậm chạp đến mức này.
Khi thấy tôi tiến lại gần, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là—
Chạy trốn.
Thế là hết, chẳng cần phải giải thích gì thêm nữa.
Vốn dĩ còn chút đường lui, giờ đây cô ta tự tay xác nhận mình chính là kẻ ăn trộm.
Tôi và Phương Uyển nhìn nhau.
Chúng tôi từng là quán quân và á quân 100m nữ trong hội thao của trường.
Nửa phút sau, Mạc Nhược Nhược bị tôi giữ chặt, còn Phương Uyển đứng cạnh bình tĩnh gọi cảnh sát đến.
Tổng giá trị số đồ mà Mạc Nhược Nhược lấy đi lên tới hơn 200.000 tệ, đầy đủ nhân chứng lẫn vật chứng.
Số tiền lớn, tình tiết nghiêm trọng.
Tại đồn cảnh sát, Mạc Nhược Nhược nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa trình bày rằng cô ta và Tống Hiểu Minh đã thỏa thuận với nhau, mọi thứ chỉ là mượn chứ không phải ăn trộm.
Tôi gọi điện cho Tống Hiểu Minh.
Anh ta vội vã chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-doan-thanh-xuan-quen-lang/2739624/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.