Gần đến công ty, Văn Đình Lệ bỗng nhiên đầy tự tin thốt lên:
“Em không lo chút nào, thật đấy. Em đã chuẩn bị rất lâu rồi, vai diễn này vốn dĩ thuộc về em.”
Nhưng khi vừa xuống xe, cô đã quên cả cầm túi sách, hấp tấp băng qua đường. Lục Thế Trừng vội đuổi theo, kéo cô lại và nhét túi sách vào tay cô.
Văn Đình Lệ sững sờ, bình thường cô luôn xem túi sách còn quan trọng hơn cả sinh mệnh.
“Em …”
Lục Thế Trừng dịu dàng xoa đầu cô, rồi chỉ vào đồng hồ trên cổ tay mình.
【Lát nữa anh sẽ đến tìm em.】 “Ừm.” Văn Đình Lệ ôm chặt túi sách, băng qua đường. Khi đã đi khá xa, cô quay đầu lại, thấy Lục Thế Trừng vẫn đứng đó, ánh mắt đầy lo lắng dõi theo cô. Nhìn thấy cô quay lại, Lục Thế Trừng mỉm cười, làm một động tác tay khích lệ. Anh đang bảo vệ cô, và sự bảo vệ lặng lẽ này còn ấm áp hơn cả vạn lời động viên. Lòng cô bỗng ngọt ngào, ngẩng cao đầu, vỗ ngực tự tin: Khi bước vào công ty, Văn Đình Lệ liên tục ngoái đầu nhìn lại, mãi đến khi không còn thấy bóng Lục Thế Trừng mới lưu luyến thu ánh mắt về. Trên tầng một, nhiều đồng nghiệp đã đến. Văn Đình Lệ đi thẳng lên văn phòng tìm Hoàng Viễn Sơn, chợt nghe phía sau vang lên tiếng cười nói rôm rả. Một nhóm đông người đang vây quanh một nữ minh tinh rực rỡ bước vào. Văn Đình Lệ không khỏi hít sâu một hơi, Ngọc Bội Linh ngoài đời còn đẹp hơn trên
“Đợi tin tốt từ em nhé.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-doi-danh-tieng-ngung-lung/328882/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.