Vừa đến Bệnh viện Từ Tâm, Hoàng Viễn Sơn bất chấp sự ngăn cản của Văn Đình Lệ, mang theo một đống quà bổ dưỡng vào thăm ông Văn Đức Sinh.
Hoàng Viễn Sơn vừa rời đi, ông Văn lập tức cảnh giác hỏi con gái:
“Người đó làm nghề gì? Nhìn không giống học sinh, cũng chẳng giống giáo viên, lại còn đeo cặp kính đen quái dị, sao trông cũng không giống người tử tế. Con quen biết cô ta thế nào?”
Văn Đình Lệ tránh nhắc đến chuyện Hoàng Viễn Sơn mời cô đóng phim, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Chị ấy là giáo viên thỉnh giảng của câu lạc bộ kịch trường chúng con. Hôm nay tiện đường qua đây, nghe nói cha đang nằm viện nên ghé thăm. Người ta có lòng tốt, cha đừng nghĩ xấu cho chị ấy.”
Ông Văn vẫn tỏ vẻ nghi ngại:
“Bây giờ xã hội ngoài kia rối ren lắm. Cha thì bệnh, con còn nhỏ, đừng để bị kẻ xấu lợi dụng.”
“Cha yên tâm, con tự biết giữ mình.” Văn Đình Lệ vừa nói vừa mở sách ra học bài.
Ông Văn cố ngồi dậy định dặn dò thêm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của con gái, ông khựng lại. Đôi mắt ấy vẫn trong sáng như trước, nhưng từ khi nào đã thêm phần cứng cỏi.
Cái nhìn này chỉ thường thấy ở những người từng trải qua phong ba bão táp. Con gái ông từ khi nào đã có ánh mắt như vậy?
Ông ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, thím Chu dẫn bé Tiểu Đào từ phòng rửa tay công cộng trở về. Văn Đình Lệ lấy từ cặp sách ra thanh sô-cô-la mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-doi-danh-tieng-ngung-lung/328950/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.