5
Một tiếng “Tuế Tuế” ấy , dịu dàng đền nỗi mềm lòng, dường như suýt nữa đã ép ra nước mắt nơi khóe mi.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, chưa từng có ai gọi ta bằng cái tên ấy nữa.
“Tuế Tuế…” – hắn lại thì thầm một tiếng, như đang cố dằn xuống điều gì đó, cả người run rẩy không thôi.
“Là ta sai rồi, nàng đừng giận nữa… đừng đuổi ta đi, được không?”
Hắn là Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, luộn ở trên cao nhìn xuông, đên phụ thân ta đường đường là Tể tướng – cũng phải cung kính dè chừng khi gặp hắn .
Vậy mà lúc này đây, hắn lại nhỏ nhẹ cầu xin ta tha thứ, giọng khàn khàn mềm mỏng, mang theo cả sự dè dặt, nịnh nọt.
Không hiểu sao, trái tim ta đang đầy nghẹn ngào cay đắng, thoắt chốc liền mềm nhũn.
“Được, ta không giận nữa.”
Hắn nở nụ cười, nhưng ngay sau đó cả người run lên dữ dội, thở dốc từng ngụm lớn, gương mặt ửng đỏ khác thường.
“Phu quân… chàng làm sao vậy?”
Ngay từ lúc bước vào, ta đã cảm thấy hắn khác lạ, như đang gắng sức chịu đựng cơn đau nào đó.
“Chỉ là một lúc sơ suất, trúng kế của Thái hậu…
không ngờ giữa chốn thâm cung nàng ta còn giữ được loại dược vật tà độc đến thế…”
“Ah!” – ta kinh hãi thốt lên, vội vàng hỏi hắn:
“Thái hậu… tại sao lại muốn hại chàng?”
Chỉ là muốn ép ta phải khuất phục.”
“Vậy… vậy thứ thuốc đó… có lợi hại không? Làm sao để giải?”
“Hằn nhiên là lợi hại, mà người có thể giải… chỉ có nàng.”
Vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-doi-lam-vuong-phi/2781886/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.