Mạch Hiểu Nặc không đáp, hơn ai hết cô cũng muốn như thế nhưng không làm được. Cô có thể im lặng vờ như không hay không biết nhưng tuyệt đối không thể không bận tâm đến những việc liên quan đến Lưu Thiên Tước.
Đêm ấy sau khi Mạch Hiểu Nặc ngủ say Lưu Thiên Tước lẳng lặng ăn hết tất cả thức ăn còn lại sau bữa tối, rồi ngắm nhìn món quà nhỏ cô tặng, vui buồn, lo lắng lẫn lộn.
Sau hôm sinh nhật Lưu Thiên Tước, Mạch Hiểu Nặc hạn chế liên lạc với anh. Đôi khi cô mệt mỏi đẩy điện thoại ra xa để không gọi cho anh, kiềm chế nỗi nhớ mong, Mạch Hiểu Nặc cần chút thời gian để bình ổn lại tâm trạng. Cô cũng muốn cho anh thời gian để thực hiện những gì anh đang theo đuổi. Nhưng Mạch Hiểu Nặc không ngờ, tình cảm đơn thuần của cô lại một lần nữa xáo trộn.
Ở trường đại học, nơi tập hợp tất cả những sinh viên từ khắp mọi nơi thì việc gặp được đồng hương như được thấy người nhà. Huống hồ còn gặp chính bạn cấp ba của mình. Mạch Hiểu Nặc và Trần Chí Kiệt cũng thế, lần đầu nhận ra dáng Mạch Hiểu Nặc, Trần Trí Kiệt reo tên cô giữa sân khiến bao người chú ý khiến Mạch Hiểu Nặc hai tai nóng bừng.
Trần Chí Kiệt là bạn cùng lớp hồi cấp ba của cô. Anh ta trông khá thư sinh, dáng người cũng không cao lớn cho lắm, chỉ cao hơn Mạch Hiểu Nặc nửa cái đầu. Nhưng bù lại vẻ điển trai non nớt của khuôn mặt cũng thu hút nhiều sự chú ý của bọn con gái.
Ấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-doi-yeu-em/2064582/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.