"Sao thế?" Yến Hàng đang đứng trước hộc tủ của mình, vừa mới mở cửa tủ ra định lấy quần áo để thay, nghe thấy câu này của Sơ Nhất hắn dừng lại, "Xảy ra chuyện gì à?"
"Không, không phải," Sơ Nhất do dự, "Không có chuyện, chuyện gì."
"Vậy em sợ cái gì?" Yến Hàng dựa vào hộc tủ nhẹ giọng hỏi.
"Không biết." Âm thanh Sơ Nhất có chút khó chịu.
"Bây giờ em đang ở đâu?" Yến Hàng không hỏi tường tận nữa.
Câu "Em sợ" của Sơ Nhất làm Yến Hàng đau lòng, không biết do nhớ lại chính bản thân mình, hay là nhớ tới Sơ Nhất trước đây.
Một người có rất nhiều nỗi sợ, đôi khi có thể sợ một người, một vật hoặc một cảm xúc cụ thể nào đó, có lúc lại không có lý do, chẳng có nguyên nhân, chỉ đơn thuần là sợ mà thôi.
"Ở bờ sông." Giọng nói Sơ Nhất vẫn còn hơi run run.
"Chỗ hốc cây hả?" Yến Hàng hỏi.
"Ừm." Sơ Nhất đáp một tiếng.
"Anh nói với cái hốc cây đó nhiều chuyện lắm," Yến Hàng cười cười, "Em đi nghe thử xem có nghe thấy gì không?"
"Anh nói, nói cái gì?" Sơ Nhất hơi ngạc nhiên.
"Nói cho hốc cây nghe mà, sao nói cho em được," Yến Hàng nói, "Em đi nghe một chút đi."
Chắc Sơ Nhất đang đi tới cái hốc cây, một lát sau mới thấy cậu nói một câu: "Có phải anh, anh gọi em là Chó, Chó đất không?"
Yến Hàng nở nụ cười: "Nghe ra rồi à?"
"Em đoán." Sơ Nhất cũng cười cười.
"Anh thực sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dong-tien-xu/2398471/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.