Tay Yến Hàng rất gầy, thế nhưng lúc nắm thật chặt như thế này vẫn có thể cảm giác được sức mạnh của ngón tay.
Sơ Nhất không cách nào phán đoán được tâm trạng và cảm xúc của cậu vào giờ khắc này, chỉ biết hiện giờ chính mình có vấn đề.
"Làm sao thế?" Yến Hàng hỏi.
Đúng đấy, làm sao vậy?
Sơ Nhất rũ mắt xuống nhìn bàn tay Yến Hàng, để xoa dịu không khí, cậu không buông tay mà nắm lấy bàn tay Yến Hàng nặn nặn.
Sau đó nói một câu: "Ăn, ăn cướp."
"Hảo hán tha mạng," Yến Hàng nói, "Ví tiền trong túi áo."
Sơ Nhất vung tay, móc lấy ví tiền từ trong túi áo Yến Hàng, mở ra nhìn một chút.
Ví tiền của Yến Hàng phong cách giống y như người, vô cùng đơn giản gọn gàng, bên trong chỉ có mấy trăm đồng và hai tấm thẻ, không có gì khác.
"Có mỗi, mỗi tí đồ," Sơ Nhất nói, "Bày đặt dùng, dùng ví."
"... Em thấy còn phải nhét cái gì vào đấy nữa hả," Yến Hàng khởi động xe, "Em vẫn uống nước bằng chai nhựa đấy à."
"Ai bảo," Sơ Nhất rút chiếc bình nước Yến Hàng mua cho cậu từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt hắn, "Thấy không, hơn, hơn trăm đồng đấy."
"Thế cơ?" Yến Hàng nở nụ cười.
"Anh mua, mua nổi không?" Sơ Nhất nói.
"Không mua nổi." Yến Hàng nói.
"Lái, lái xe cẩn, cẩn thận, lái tốt lát, lát thưởng cho anh sờ, sờ một chút." Sơ Nhất cất bình nước vào trong túi.
"Cảm ơn." Yến Hàng gật gật.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dong-tien-xu/2398469/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.