Sơ Nhất không có hứng thú với việc túm tụm xem náo nhiệt, tai nạn giao thông hay gây gổ đánh nhau gì đó, cậu không xem.
Giết người?
Cậu cũng không hứng thú gì, một sinh mệnh mất đi, có gì đáng phấn khích, trước đây trên cầu có người muốn tự tử, người vây xem rất đông, nghe nói sau đó người kia vẫn nhảy.
Thế nhưng nước sông quá nông, không chết đuối, nhưng ngã gãy chân.
Việc này làm trò cười cho người ta suốt một thời gian dài, cậu lại cảm thấy rất tốt, thở phào nhẹ nhõm, ít nhất người kia không chết.
Cậu nhìn một chút về phía người ta đang chạy tới vây xem, là con đường nhỏ ven sông.
Tức là hiện giờ có thể có vô số người đang chạy đến chỗ cái hốc cây của cậu, cậu có chút không vui, hốc cây là bí mật nhỏ của cậu, cậu không muốn có thêm những người khác phát hiện ra nó.
Cậu do dự đi về phía con đường nhỏ đó một đoạn, thấy trên mặt đất có máu.
Một vệt máu kéo dài, máu nhỏ thành giọt.
Cậu khựng lại.
Bỏ đi.
Loại tình huống này, đừng nhìn thì hơn
Cậu xoay người đi đến siêu thị, mấy chị nhân viên siêu thị cũng đang thò đầu nhìn về hướng đó, thấy cậu đi tới còn hỏi một câu: "Có thấy chuyện gì xảy ra không? Có phải chém người không?"
"Không biết." Sơ Nhất trả lời.
Trong siêu thị không khác gì ngày thường, không ai chú ý tới rắc rối ở bên ngoài.
Nhiều khi chính là như vậy, chuyện xảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dong-tien-xu/2398524/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.