Thực ra "Thiết lập một mối quan hệ" là điều kỳ diệu, lúc không có nó người ta sẽ hoang mang, phảng phất giống như loại hoang mang của một người khi đôi chân chơi vơi không thể chạm đất.
Sợ mất đi, sợ cắt đứt.
Sơ Nhất ngồi bên cạnh bố Yến trên ghế salong, cúi đầu nghiêm túc mang viên đá đen nhỏ khoan khoan đục đục.
Bố Yến trên tay đã đeo viên đá đỏ, rất có hứng thú nhìn Sơ Nhất bận bịu.
Công cụ của Sơ Nhất nhìn qua rất chuyên nghiệp, cậu dùng một chiếc khoan tay, cố định viên đá đen nhỏ trên bệ, lấy tay xoay xoay mũi khoan, chậm rãi khoan một cái lỗ nhỏ trên viên đá.
"Cháu cứ thế khoan qua," bố Yến nói, "Làm thế nào đảm bảo hai cái mắt có thể thông nhau?"
"Cháu đo." Sơ Nhất tiếp tục chuyển động mũi khoan.
"Đo bằng cái gì?" bố Yến hỏi, "Chú không thấy cháu đo mà."
"Mắt cháu, to mà." Sơ Nhất chỉ chỉ chính mình.
"Ngốc." Bố Yến nở nụ cười.
Yến Hàng đem sandwich đã làm xong ra, đặt lên bàn trà: "Ăn trước đi, cậu sớm thế đã chạy đến đây có phải có việc gì không?"
"Muốn đi chợ, mua chậu, chậu ngâm chân, cho bà ngoại," Sơ Nhất nhìn thấy sandwich lập tức bỏ đồ vật trong tay xuống, thò tay ra cầm, "Đẹp quá."
"Này," Yến Hàng nhanh tay gõ lên mua bàn tay cậu một cái, "Rửa tay."
"Ồ." Sơ Nhất cười chà xát mu bàn tay, đi vào bếp rửa tay.
Ăn sáng lần thứ hai xong, nhiệt tình của Sơ Nhất tăng mười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dong-tien-xu/2398529/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.