Căn phòng mang hương thơm nhẹ nhàng, hình như là mùi cam.
Trình Trục ngồi trên người Tôn Minh Trì, từng chiếc cúc áo còn lại được cô
tháo ra, vạt áo sơ mi nhét trong quần cũng bị cô kéo ra ngoài.
Âm thanh loạt soạt vang lên, Tôn Minh Trì ngoan ngoãn dịch người để cô cởi
áo sơ mi.
Trình Trục tiếp tục kéo xuống, định cởi quần của anh, nơi đó đã dựng lên như
một chiếc lều lớn.
“Nôn nóng vậy?”
“Anh không nôn nóng?” Tay Tôn Minh Trì đã thọc vào trong váy ngắn của
Trình Trục.
Cả người mềm nhũn, giây tiếp theo đã bị đẩy ngã xuống giường.
Nhìn mặt người bên dưới đỏ bừng, Tôn Minh Trì cười khẽ, tách hai chân Trình
Trục ra.
“Sao mà ướt thế này.” Anh tháo cà vạt trên ngực mình, dùng nó để lau cho
Trình Trục.
Chất vải cứng cọ vào phần dưới ướt đẫm, Trình Trục không nhịn được giãy
giụa, cơ thể cô xoay qua xoay lại, lưng cong lên rồi lại rơi xuống giường, lặp đi
lặp lại, một mùi hương kỳ lạ lan tỏa trong phòng.
Tay phải không ngừng động tác, tay trái khóa chặt hai tay của Trình Trục, anh
cúi người cắn vào ngực cô, mút mát trêu đùa, liếm cho chúng bóng bẩy như bị
sóng vỗ qua tảng đá, sáng rực lên.
Trình Trục ngứa ngáy và tê dại, chân không thể nằm yên, không nhịn được vòng
qua eo Tôn Minh Trì, kéo anh về phía mình. Tôn Minh Trì rên nhẹ một tiếng,
lập tức vứt bỏ chiếc cà vạt ướt sũng, bắt đầu cởi quần.
Thứ to lớn bật ra, đập vào giữa hai chân Trình Trục, cả hai cùng thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dong-xu-quyet-biet-tu/507583/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.