Điện thoại của Tôn Minh Trì reo lên, anh nhìn màn hình, sau đó tìm một góc để
nghe điện thoại.
Vừa quay lại nhìn, anh thấy Trình Trục đang ló đầu ra tìm kiếm gì đó, Tôn
Minh Trì huýt sáo, đối phương nhìn qua đây.
Đôi mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời, trông còn sáng hơn cả mắt của Tiểu Trúc
Tử, Tôn Minh Trì không nhịn được mỉm cười.
***
Con hẻm này vô cùng tối, ánh sáng hắt tới từ hai bên, có thể nhìn thấy dòng
người qua lại xung quanh, trên bức tường xám xịt có vài chiếc cửa sổ đang mở,
có thể nghe thấy tiếng đánh cờ và tiếng lật bài bên trong, ngoài ra còn có một
chiếc điều hòa màu trắng đang hoạt động phía trên đầu họ.
Trình Trục cau mày, đi tới hỏi: “Sao anh lại ra đây?”
“Minh Trì? Con đang ở đâu vậy?” Người ở đầu dây bên kia hỏi.
Tôn Minh Trì nhìn Trình Trục, vòng tay ôm lấy cô, ra hiệu cho cô im lặng rồi
đáp: “Đang đi mua đồ trên trấn.”
“Vậy sao mẹ lại nghe thấy giọng của con gái?”
Trình Trục dựa vào lòng Tôn Minh Trì, nhận ra đây là giọng của Hà Khâu.
Giọng nói không hung dữ như lúc mắng cô năm ngoái, mà có vẻ dịu dàng nhỏ
nhẹ giống như một người mẹ hiền.
Trình Trục cười lạnh.
“Hầu hết người đi lại trên đường đều là phụ nữ, mẹ không nghe thấy mới là có
vấn đề đấy.”
“Thằng nhóc này, ý mẹ là giọng con gái ngay bên cạnh con.”
“Mẹ nghe nhầm rồi, đứng cạnh con là một người đàn ông cao lớn.” Tôn Minh
Trì véo cằm Trình Trục, cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dong-xu-quyet-biet-tu/507614/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.