Tôn Minh Trì đứng ngoài cánh cửa kiên nhẫn chờ đợi, Trình Trục chậm rãi đẩy
cửa sổ ra, đầu tóc ẩm ướt, liếc mắt nhàn nhạt nhìn anh.
Cả căn phòng tràn ngập tia sáng ấm áp, tuy không quá sáng nhưng cũng đủ để
anh nhìn rõ người con gái trước mắt.
Anh khẽ cau mày nhìn cô, ánh mắt chứa đựng điều gì đó mà Trình Trục khó có
thể lý giải được.
Tôn Minh Trì hỏi: “Ăn mặc thế này ra mở cửa à?”
Trình Trục cúi đầu theo bản năng thì thấy khuôn ngực tròn trịa qua lớp vải
mỏng và hai điểm nhô lên nằm sau vết nước loang lổ. Dáng vẻ này của cô mang
theo hương vị quyến rũ khó hiểu.
Cô đưa tay chỉnh lại áo, giọng điệu tùy tiện không quan tâm: “Chuẩn bị đi ngủ.”
Bây giờ là buổi tối, ông bà nội không vào phòng cô nên Trình Trục ăn mặc thoải
mái, quên mất không để ý trước khi mở cửa.
Tôn Minh Trì gật đầu, giọng nói bình tĩnh hợp với độ tuổi nhưng lời nói ra lại
cổ quái như người già.
Anh hỏi: “Về từ bao giờ, sao lại không nói với anh?”
Trình Trục đột nhiên mỉm cười, không rõ là trào phúng hay vui vẻ.
Cô tựa người vào khung cửa sổ, mặt dí lại gần anh, “Anh là gì của tôi? Nói gì
với anh cơ? Nói thì anh có đón tôi không?”
Tôn Minh Trì nhìn cô như nhìn đứa trẻ phá phách, bướng bỉnh không nghe lời.
Sau đó, anh lại cười nhẹ, đưa tay lấy tuýp thuốc mỡ từ trong túi quần rồi nhét
vào tay cô: “Cầm lấy, xoa vào đầu gối.”
Ngón tay cái vô tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dong-xu-quyet-biet-tu/507649/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.