Ngày thứ tư hôm đó trời mưa tầm tã, những giọt nước mưa to bằng hạt đậu rơi
xuống ô, tạo ra tiếng động lớn như muốn đánh thức người đi đường. Trình Trục
chớp mắt, nhờ vậy cũng tỉnh táo hơn.
Cô đã đến nhà ga và đang ngồi đợi trong nhà chờ, bên cạnh là một cô gái trẻ có
vẻ trạc tuổi cô đang gọi điện cho bạn trai nói chuyện một cách ngọt ngào, miệng
không ngừng “cục cưng ơi”, ba chữ này trong năm phút đã vang lên hơn mười
lần. Trình Trục quay người, đeo tai nghe lên.
Với sự phát triển của thời đại, Trình Trục không phải ngồi xe bus mấy tiếng mới
về đến quê, cũng không phải lo lắng tài xế taxi ngại đi vào đường đất trong
thôn. Bây giờ cô chỉ cần nhàn nhã ngồi ô tô nửa tiếng, sau đó đến nhà chờ bên
kia, đi xe bus một tiếng là đến.
Mặc dù đi lại thuận lợi như vậy, thế nhưng giá cả lại không vượt quá 50 nhân
dân tệ, rẻ hơn cả hai cốc cà phê StarBucks. Quả thực giao dịch này rất có lãi.
Hơn nữa Trình Trục rất thích tận hưởng cảm giác được đi xe bus đường dài,
thoải mái thư giãn như thế giới của riêng mình.
Trình Trục vừa uống một ngụm cà phê vừa nói chuyện phiếm với bạn.
Tiểu Trinh: “Có kết quả rồi đấy, các cậu kiểm tra chưa?”
Trình Trục: “Chưa đâu.”
Hàm Hàm: “Mình cũng chưa xem.”
Tiểu Trinh: “Đưa mã số sinh viên đây, mình tra cho.”
Thật ra Trình Trục không hề lo lắng về thành tích của mình trong các khóa học
cộng đồng, kỹ thuật nước đến chân mới nhảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dong-xu-quyet-biet-tu/507657/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.