Giang Hằng Thù ừ một tiếng: “Nguyên Đán vui vẻ”, cũng không nói gì nữa.
Phó Chân cảm thấy Giang Hằng Thù trở nên đáng ghét, từ sau khi hắn mặc áo gió của Giang Hằng Thù, liền ảo tưởng sau buổi tối ngày hôm nay bọn họ sẽ phát sinh cái gì, nhưng đáng tiếc cái gì cũng không có.
Hai người trầm mặc mà đi vào phòng trọ, nhóm người thuê trọ đã về phòng nghỉ ngơi hết, phòng khách bây giờ đang rất tối, chỉ có chút ánh sáng do ánh trăng chiếu vào, dừng ở trước bàn trà, phòng trọ của họ ở khác nhau, bọn họ sắp phải tách ra.
Phó Chân cùng Giang Hằng Thù động tác nhất trí, bọn họ đồng thời dừng bước trước cửa phòng, đồng thời lấy ra chìa khóa, đồng thời nâng tay lên cắm chìa vào ổ khóa.
“Giang Hằng Thù.” Đột nhiên Phó Chân dừng động tác lại, hắn quay đầu lại gọi Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù xoay người, nhìn về phía Phó Chân, “Chuyện gì?”
Dựa vào ánh trăng, Phó Chân thấy rõ gương mặt bình tĩnh của Giang Hằng Thù, bỗng nhiên không ai nói lời nào, hắn nên hỏi Giang Hằng Thù cái gì đây? Hỏi hắn có thích mình hay không?
Rồi sau đó thì sao?
Nếu Giang Hằng Thù phủ nhận, mình nên làm như thế nào?
Phó Chân lại lần nữa do dự, hắn không còn là vị thiếu gia kiêu ngạo, tự phụ, lại tùy hứng kia nữa.
Có lẽ là bộ dạng của Phó Chân lúc này quá làm người đau lòng, lại có lẽ Giang Hằng Thù cũng muốn làm chút gì đó, Giang Hằng Thù đem chìa khóa nắm ở lòng bàn tay, hướng về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-giac-ngu-day-ta-mang-thai/2216120/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.