Đêm xuống, gió khẽ lay động, hai người đứng trên ban công, chẳng ai cảm nhận được chút hơi lạnh nào.
Một lúc lâu sau, Phương Gia Dật mới như chợt hiểu ra, cậu lùi lại một bước, trở về vị trí ban đầu, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Xin lỗi." Ngu Hạo Dương nói.
Không đáp lại câu nói đó, cũng không nhắc đến những lời hắn vừa nói, Phương Gia Dật chuyển sang một chủ đề khác.
"Thật ra, tôi vẫn luôn thắc mắc, tôi cứ tưởng mình đã che giấu rất kỹ, cậu cũng không hề phát hiện, nhưng mà... lúc đó rốt cuộc cậu biết được như thế nào?"
Một lúc sau, Ngu Hạo Dương lấy điện thoại ra, cúi đầu mở khóa màn hình, lướt tìm một bức ảnh.
Màn hình điện thoại hướng về phía Phương Gia Dật, trong bóng tối, cậu nheo mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng đột ngột, phải mất vài giây mới nhận ra đó là gì.
Bức ảnh được chụp bằng điện thoại cũ kỹ mang theo nét mờ ảo đặc trưng của năm tháng ấy, nhưng kỳ lạ thay, ký ức của Phương Gia Dật về nó lại càng thêm rõ nét.
Mấy năm nay, chắc chắn hắn đã đổi không chỉ một chiếc điện thoại, vậy mà vẫn giữ bức ảnh này.
Đó là một tờ giấy ghi chú hình chiếc lá, trên đó là những dòng chữ được viết nắn nót:
"Cậu phải sống thật tốt,
Tốt nhất là trở thành một người không cần quá thành công,
Cũng không cần phải quá cố gắng,
Mà vẫn có thể sống vui vẻ, hạnh phúc.
Nếu không được, thì ít nhất cũng phải bình an cả đời,
Không bệnh tật, tai ương, luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-la-thu-tinh-phuc-bai/507564/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.