Bên ngoài truyền tới tiếng của Trần Hạo Thần, Bạch Xu Hòa nhìn xuống Trần Minh đang đau tới mức trán đổ mồ hôi lạnh ở trên mặt đất, cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng trả lời: “Không sao, sàn nhà trơn nên bố ngã thôi con.” Trần Minh oán hận nhìn Bạch Xu Hòa, con đàn bà chết giẫm này đá hắn một cái còn nói dối con trai hắn, bảo là hắn bị ngã?“Anh còn có thể đứng dậy không? Không dậy nổi thì xin nghỉ một ngày đi.”“Thân thể không thoải mái thì không cần cố làm việc.”Trần Minh: Con đàn bà chết giẫm này, thân thể hắn không thoải mái còn không phải là do ả tạo thành hay gì? Giả vờ giả vịt, ghê tởm, đáng giận.Bạch Xu Hòa đứng ở bên người Trần Minh nhìn từ trên cao xuống: “Tôi đưa Trần Hạo Thần đi học đây.”Trần Hạo Thần thấy Bạch Xu Hòa hoàn hảo không tổn hao gì ra ngoài, nó còn thấy hình như bố cũng không nổi giận mắng chửi người thì thả lỏng.
Hôm nay dậy sớm nên Bạch Xu Hoà cũng không dẫn Trần Hạo Thần xuống lầu ăn mà tự mình làm bữa sáng.Khi cô với Trần Hạo Thần gần ăn xong thì Trần Minh mới khập khiễng đi ra, trong mắt mang theo sự ác độc.
Hắn hung hăng trừng mắt Bạch Xu Hoà rồi xoay người đi tới phòng bếp.Nhìn phòng bếp được thu dọn sạch sẽ, hắn tìm khắp những nơi có thể có đồ ăn nhưng đều không tìm được phần ăn sáng thuộc về hắn.
Trong lòng bùng lên lửa giận, hắn bước nhanh vọt vào phòng khách rồi gọi Bạch Xu Hoà đang chuẩn bị đi lại.“Bạch Xu Hòa, bữa sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-lan-khong-can-than-thanh-dao-to/1876377/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.