Triệu khanh chỉ thấy một bóng trắng lướt nhanh qua trước mắt, tua kiếm hình rồng vẫn ở trong tay lúc trước đã biến mất. Lại tập trung nhìn vào, Vu Hoàn Chi đứng cách đó không xa, cau mày nhìn kỹ tua kiếm kia một hồi rồi chắp tay nói:
– Xin hỏi Triệu đại nhân, vị công tử ở ngoại thành kia sẽ đến phủ vào lúc nào?
Hỏi xong lời ấy, mãi mà Triệu khanh không trả lời, chỉ thấy ông ta trợn to mắt, cổ tay run rẩy chỉ hướng Vu Hoàn Chi:
– Thân pháp nhanh như vậy, cao, cao nhân. – Dừng một lát, ông ta lại nói – Tôi nghe con tôi nói thân pháp của thằng nhóc ghê gớm ngày đó cũng cực kỳ nhanh, vèo vèo vài cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Vu Hoàn Chi kinh ngạc nhếch lông mày, trong lòng suy đoán Mục Diễn Phong đi nhanh như vậy vì chuyện gì. Nhưng không chờ y nghĩ kỹ, đã thấy Triệu khanh đứng thẳng người, cung kính chắp tay nói:
– Xin vị cao nhân này đến phủ ngồi một chốc, nếu tên ranh ghê gớm đó tới thì có thể…
Vu Hoàn Chi cầm tua kiếm trong tay, không đợi ông ta nói xong đã cong môi cười bảo:
– Không cần. Giờ tôi sẽ đi tìm anh ta. – Nói xong, y bỗng vọt lên, thân hình xẹt qua trời cao như chim xanh.
Triệu khanh trợn mắt há mồm nhìn đó bóng dáng xẹt qua ngang trời, run rẩy nói:
– Người này, người này rốt cuộc…
Vu Hoàn Chi đã học xong bảy thức Mộ Tuyết, thân hình như chim, thoắt cái đã đi vài dặm.
Nhưng dù y tính toán thế nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-mau-xuan/151319/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.