Hơn mười năm trước, giang hồ vẫn chưa có cục diện một trang nắm quyền. Cung Mộ Tuyết đất Thục uy chấn giang hồ với bảy thức Mộ Tuyết, ngang sức ngang tài với trang Lưu Vân Giang Nam.
Trước nay trên giang hồ luôn có việc một núi không thể chứa hai cọp mà xảy ra tranh chấp, nhưng kể cũng lạ, lúc bấy Vu Kinh Viên, chủ cung Mộ Tuyết và Mục Chiêu, chủ trang Lưu Vân là chỗ quen biết cũ, hai người kết giao ở kinh thành, trở thành bạn thân, cùng nhau ngao du thiên hạ, tình nghĩa khá sâu sắc.
Thế là những môn phái nhỏ khác không dám hành động bừa bãi, võ lâm có thời kì sóng yên biển lặng.
Song xu hướng chung của thiên hạ là bình lặng lâu thì sẽ nổi sóng.
Hơn tám năm trước, chưởng môn của năm trong mười hai phái cùng tồn tại ở đất Thục với cung Mộ Tuyết bị hạ độc chết đột ngột. Chưởng môn một phái trong đó là anh em ruột của thứ sử Thục châu, thế là việc này đã dính dáng đến triều đình.
Thứ sử Thục châu đó cũng là một kẻ không có tài cán gì, việc này vốn dĩ đã dây mơ rễ má, mà thế lực của ông ta lại nhỏ lẻ, nên phải chuyện lớn hóa nhỏ. Ai ngờ ông ta không tìm được hung thủ, dưới cơn nóng giận lại muốn lên kinh cáo trạng.
Vào đêm trước khi thứ sử Thục châu lên kinh đã bị người ta hại chết bằng cùng một phương pháp.
Quan viên chết rồi thì triều đình không thể không can thiệp việc này. Thánh thượng vốn định phái đại một quan viên đi xử trí,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-mau-xuan/151338/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.