Chiều đến trời bắt đầu nổi gió, hương thơm thoang thoảng khắp vườn Phong Hòa.
Vu Hoàn Chi hại Mục Diễn Phong xong thì đi ra, nhìn cây phong đã nảy lộc và nói với Nam Sương:
– Ngày mùng năm tháng Ba, chắc cái cây này cũng nở hoa rồi.
Phong nở hoa vào cuối xuân, hoa nhỏ mà dày.
Hoa đào Nam nom như đang đắn đo suy nghĩ điều gì, Vu Hoàn Chi nhìn thấy cũng không để ý, cười nói:
– Sương, trước khi lá phong đổi sang màu đỏ thì sinh một đóa tiểu Hoa Đào Nhỏ nhé?
– Tiểu Hoa Đào Nhỏ? – Nam Sương ngẩn ra, chợt bật cười hiểu ý. Sau khi cười xong, nàng lại thở dài một tiếng.
– Sao vậy? – Vu Hoàn Chi hỏi.
Nam Sương nói:
– Vừa rồi tôi thấy dáng vẻ ấy của anh và Yên Hoa, chẳng biết tại sao lại hơi chua xót. – Nàng lại thở dài lần nữa, đi tới dưới cây phong. Cành lá xanh nõn đong đưa trong gió, Nam Sương kiễng chân lên móc lấy một chạc cây lắc lắc giữa ngón tay rồi ngoảnh lại nhìn Vu Hoàn Chi – Nhưng dù thế nào, Yên Hoa có thể ở bên anh ấy thì đều là chuyện tốt.
– Sương muốn nói gì vậy? – Vu Hoàn Chi cũng đứng yên trong tiếng gió, cách ánh mặt trời trong veo, y nhìn thấy vẻ buồn bã sau nụ cười vui vẻ của nàng.
– Công tử Hoàn. – Nam Sương cúi đầu – Tôi sẽ đi tìm người thừa kế khúc Kinh Loan. Ba năm sau khi thành thân, đợi có tiểu Hoa Đào Nhỏ, tiểu công tử Hoàn rồi thì tôi sẽ đi tìm người kế thừa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-mau-xuan/151344/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.