Tiêu Mãn Y bỗng nhiên ngồi dậy, Hoa Đào Nhỏ kinh ngạc giật mình, hai người cằm đụng trán, đau đến mức kêu xuýt xoa.
Y nhân Tiêu giơ tay lên, run rẩy chỉ vào Nam Sương đang xoa trán, giận dữ hét lên: “Đồ ăn trộm, giết!”.
Hoa đào Nam vươn mặt nhìn nàng ấy, cười hì hì nói: “Tôi chỉ ngắm tí thôi”.
“Ngắm tí ngắm tí!” Tiêu Mãn Y nổi giận: “Trừ ngắm tí ra, cô còn biết dùng từ khác không?!” Nàng ấy tức đến mức ngực không ngừng phập phồng, chỉ vào Nam Sương mà kêu: “Cô chỉ ngắm tí! Ngắm một tí chính là bắt nguồn động cơ bất lương của cô, cô ngắm xong sẽ muốn thử một tí, thử xong sẽ tiện tay lấy đi mất, thế là mất ngay!”.
Dứt lời, nàng ấy vén chăn ra, đứng lên tiếp tục kêu la: “Một túi tròn vo đầy ắp của cô chính là do cả đoạn đường này cô ngắm tí mà ra đấy! Gì mà hòn đá ven đường, chiếc đũa nhỏ khắc hoa, tấm bảng thực đơn nhỏ của nhà trọ, hoa trắng mà gia quyến người chết đeo cô cũng nhón một đóa, cái buồm treo trên cột thuyền, cô cũng cầm kéo cắt một góc nhỏ. Cô ngắm đi ngắm đi, xem có trả lại không!”.
Tiêu Mãn Y vốn đã bị thương, kêu la một chặp, nàng ấy nhọc đến khàn cả giọng. Đợi la xong, cả người nàng ấy tê liệt, lại ngã lên trên giường, ngửa mặt nhìn xà nhà đen thùi lùi, than một tiếng to: “Ông trời ơi! Giang hồ có ba kì nữ, sao tên tuổi tôi lại noiis ngang với cô? Sao lại thế sao lại thế sao lại thế…”
Tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-mau-xuan/151384/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.