Tầng mây mù mịt, gió đêm lượn vòng, cỏ cây bên hồ xào xạc. Hành lang gấp khúc, lầu các trùng điệp, cây già rợp bóng của trang Lưu Vân thấm sắc đêm, hiện ra vẻ dày đặc tăm tối.
Thân hình nhanh nhẹn của Mục Diễn Phong hơi chậm lại trước vườn Thấm Huân. Không có tiếng chém giết trong dự liệu, sự yên tĩnh cổ quái khiến lòng hắn tự dưng sinh ra cảm giác hoang vắng.
Không biết tại sao, trước mắt hắn bỗng xẹt qua hình ảnh Tiêu Mãn Y nở nụ cười đắc ý, vui mừng hớn hở lắc hoa liền đế ở cổ tay. Tiếng vang leng ca leng keng làm đầu óc hắn lơ đãng.
Mục Diễn Phong bực bội nghĩ, lát nữa hắn ắt phải xách Tiêu Mãn Y ra, trách mắng nàng ấy một trận, nếu nàng ấy còn càn quấy nữa thì nhất định phải đuổi nàng khỏi trang Lưu Vân, nhất định phải… Mục Diễn Phong đánh một quyền vào tường thấp của vườn Thấm Huân, vén vạt áo đi vào trong vườn.
Trong vườn, đệ tử trang Lưu Vân nằm ngổn ngang, đều còn thở. Bên hồ Âm Nguyệt, một người ngồi run cầm cập, toàn thân nàng ta ướt đẫm nhưng từ tai tới sau cổ lại đỏ bừng.
Tiêu Mãn Y trốn sau cây cột đình lục giác, kinh hoàng nhìn Đỗ Niên Niên bên hồ.
Mục Diễn Phong thoáng thấy Tiêu Mãn Y thì cơn tức đầy bụng nổi lên. Hắn đi thẳng, hỏi ngay: “Rốt cuộc cô đang làm cái gì đấy?!”.
Tiêu Mãn Y thấy hắn thì thoạt tiên sửng sốt, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ, giọng nói vui sướng có vẻ nhẹ nhõm: “Diễn Phong”.
Mục Diễn Phong chỉ nhíu mày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-mau-xuan/151385/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.