" Giáo sư Tiêu.
Cô bị làm sao thế này " Vương Tâm Lan đôi mắt đỏ hoe nói.
Thấy Tiêu Nhã kỳ như vậy thì tim của Cô tự nhiên thấy đau lắm.
Suốt đêm Tiêu Nhã kỳ không về làm cô cũng không ngủ được.
Vương Tâm Lan nhanh chóng lại chỗ Tiêu Nhã kỳ phụ giúp đỡ một tay.
_" ưm......!Chỉ là một chút thương tích nhỏ thôi em khóc cái gì chứ.
Tôi chưa có chết mà.
Vào nhà hết đi ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Nghe vậy Vương An nguyên và Vương Tâm Lan đều theo Tiêu Nhã kỳ vào nhà.
Vương An nguyên lúc trước chỉ được nhìn nhà của Tiêu Nhã Kỳ thông qua máy vi tính thôi.
Bây giờ được đi vào trực tiếp làm anh hiếu kỳ, hết ngó sang bên trái rồi nhìn sang bên phải.
Đây là lần đầu tiên anh vào nhà của 1 cô gái đó.
Nhìn sơ qua thì nhà của cô cũng sạch sẽ, ngăn nắp nhưng chỉ nhỏ bằng 1 góc nhà của anh thôi.
Vương An Nguyên lấy tay chùi chùi thử cái ghế rồi anh đưa tay lên nhìn xem có dơ hay không thì anh mới dám đặt mông lên ngồi.
Anh nhìn ngón tay có 1 chút xíu bẩn thì anh bỉu môi nói lớn tiếng.
" Nè..
Lọ lem.
Nhà này cô có lau chùi thường xuyên không đó.
Cái ghế này vẫn còn bụi nè.
Lần sau nhớ lau kỹ 1 chút.
Tôi ghét nhà dơ lắm.
Con gái phải dọn dẹp nhà cửa sạch 1 chút con trai mới thương biết không ".
Nghe vậy Vương Tâm Lan đi lại xem cái ghế rồi nói.
"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-minh-toi-chap-het/555965/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.