"Tố Doanh, câu nói kia nên nói như thế nào nhỉ ?" Cô gái áo trắng ở trước mặt Tố Doanh lúc ẩn lúc hiện, "Quan lại bất kể tài đức hay ngu dốt, vào triều tất sẽ thấy đố kị..."
"Đàn bà bất kể đẹp hay xấu, vào cung sẽ thấy ghen tuông..." Tố Doanh không tự chủ được nói tiếp đoạn dưới, dứt lời lại chấn động toàn thân. "Tránh ra!" Cô muốn la lên nhưng yết hầu khô khốc và đau đớn, không thể phát ra tiếng được.
Cô gái áo trắng lui về phía sau vài bước, ngồi vào chiếc bàn bên cạnh Tố Doanh, mở ra bộ trà ở trên đó.
"Cô vì sau luôn quấn lấy tôi ? Cầu xin cô buôn tha tôi đi! Đi tìm người khác!" Tố Doanh lại cầu xin.
Cô gái kia không nói gì, ngón tay tuyết trắng lướt qua tay cầm bằng bạc của ấm trà. Một lúc lâu sau, cô bỗng nhiên dùng một ngón tay lật chuyển một tách trà gốm đen.
Tách trà lộc cộc lộc cộc lăn vài vòng ở trên bàn, "Bốp" một tiếng rơi xuống, Tố Doanh cả kinh, mở mắt.
Trong phòng đã đốt đèn và cũng không người con gái áo trắng.
Hóa ra... là mơ.
Tố Doanh chống thân nhìn trái phải: Uyển Vi và Lệnh Nhu chẳng biết đi đâu nhưng đúng là có một tách trà không biết vì sao rơi trên mặt đất, xác trà bên trong vẩy đầy đất. Tố Doanh định gọi các cô tới thu dọn sạch sẽ nhưng yết hầu lại phát không ra tiếng. Cô nằm xuống nghỉ ngơi một lát, trong lòng cảm thất bất lực. Ánh trăng chiếu trên vũng nước đọng, ánh ra một tia sáng lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nam-thien-ha/2109179/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.