Mấy ngày sau đã đến tiểu tuyết, đến lúc phải thay áo bông mỏng rồi.
Lâm Tướng Sơn đi ruộng nhổ cỏ về, đem vứt đống cỏ ra sân sau để băm nhỏ cho gà vịt ăn.
Vừa bước vào cửa, hắn rùng mình một cái:
“Thời tiết kỳ lạ thật, tiểu tuyết mà chẳng có tuyết, lại đổ mưa thế này.”
Mưa không lớn nhưng lạnh thấu xương, rơi xuống mặt, xuống tay cứ như dao cứa, Lâm Tướng Sơn đội nón lá, khoác áo tơi, chân lạnh đến tê dại.
Diệp Khê đang ngồi trong nhà khâu áo, nghe tiếng phu quân về liền vội vàng chạy ra đón, giúp hắn gỡ nón lá với áo tơi treo dưới mái hiên cho nước nhỏ bớt.
“Phải đó, mọi năm đến tiểu tuyết là bắt đầu có tuyết rồi. Người ta vẫn nói ‘tiểu tuyết tuyết đầy trời, năm sau chắc được mùa’, năm nay cái tiết trời này lạ quá, lại đổ mưa.”
Lâm Tướng Sơn ngồi ở bậc cửa tháo đôi giày vải ướt sũng ra, nói: “Mưa thế này e là mùa đông năm nay còn lạnh hơn mọi năm, nghe nói còn có thể rét đến chết người ấy chứ. Trong nhà củi cũng còn đủ dùng, nhưng nhân lúc tuyết chưa phủ kín rừng, chắc phải đi chặt thêm ít củi về để đấy cho an tâm.”
Diệp Khê vội vàng vào bếp xách một chậu nước nóng bốc hơi nghi ngút ra cho Lâm Tướng Sơn ngâm chân. Hai bàn chân vừa ngâm vào nước nóng, Lâm Tướng Sơn mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Diệp Khê ngồi bên cạnh hắn, tiếp tục cầm kim chỉ may áo. Đây là cái áo bông mà cậu làm cho Lâm Tướng Sơn, mấy hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785261/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.