Luật pháp triều đình nghiêm minh, hành vi cướp bóc, ức hiếp dân lành, lấn chiếm đất đai đều phải bị áp giải vào nha môn, chịu đánh roi và giam ngục.
Phủ lại tiếp tục hỏi: “Bọn họ là người thôn Sơn Tú à? Trưởng thôn đâu?”
Trưởng thôn Chu Đại vội vàng bước lên: “Bẩm đại nhân, đám người này họ Lý, là đồ tể ở thôn bên cạnh, không phải người thôn Sơn Tú chúng tôi. Nhà họ Lưu chỉ còn hai mẹ con sống nương tựa, bọn họ lại xông vào, còn khóa cửa nhốt người. May mà người nhà họ Diệp phát hiện kịp, bằng không không biết hậu quả sẽ ra sao.”
Ông ta là trưởng thôn, đương nhiên phải đứng về phía dân làng mình. Chuyện này rõ ràng là ỷ thế hiếp người, còn dám làm loạn đến tận thôn Sơn Tú, sao có thể tha dễ dàng được?
Phủ lại gật đầu, còng tay trên tay vang lên lách cách: “Vậy là người ngoài thôn kéo đến cưỡng chế, nhốt người, định cướp bóc. Việc này phải giải về nha môn, tra rõ mới được.”
Một lời này khiến cả nhà họ Lý tái mét mặt. Lý thị vội đứng dậy kêu lên: “Đại nhân! Là do con trai thứ hai nhà tôi muốn bàn chuyện hôn sự với nhà này, chúng tôi chỉ tới xem xét thôi, sao có thể nói là đến làm loạn được!”
Diệp Khê hờ hững nói: “Ý bà là các người đến để bắt người về ép cưới sao?”
Anh cả Lý vội vàng xua tay: “Ngươi chớ nói bậy! Chúng ta rất lễ độ!”
Ly ca nhi phì một tiếng: “Lễ độ cái rắm! Nhốt ta với mẹ ta trong nhà, thế mà gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785263/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.