🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Từ sau khi Diệp Khê đi chợ Tết về, Lâm Tướng Sơn liền không cho cậu đi nữa, sợ cậu nhiễm lạnh mà sinh bệnh. Tiểu niên đã đến, Diệp Khê cũng phải tranh thủ thời gian ở nhà quét dọn bụi bặm.

Lâm Tướng Sơn và Diệp Sơn ra trấn bày hàng, số than còn dư trong nhà chỉ để lại đủ dùng, phần còn lại đều mang bán. Cải thảo và củ cải trong vườn, bí đỏ và bí đao trong hầm cũng đổi thành tiền đồng hết.

Tiền bạc trong nhà xem như đã tích góp được, có thể đón cái Tết năm nay đàng hoàng.

Diệp Khê vào chuồng bắt một con gà, nghĩ rằng tiểu niên cũng là Tết, mà phu quân nhà mình vì mấy hôm nay dãi gió dầm sương ra ngoài bày hàng từ sáng sớm đến tối mịt, cũng nên nấu món gì ngon ngon cho hắn bồi bổ.

Cậu cắt tiết, vặt lông gà ở sân, rửa sạch máu rồi xách vào bếp.

Nấm khô phơi từ mùa thu lúc này mang ra hầm canh là hợp nhất, mấy ổ nấm bụng dê, nấm gan bò nhặt được trong rừng, Diệp Khê vẫn chưa nỡ ăn, phơi khô rồi bỏ vào giỏ treo lên xà nhà, hôm nay có thể lấy xuống nấu canh rồi.

Cắt thịt gà bỏ vào nồi đất hầm cùng nấm, lại thêm hạt dẻ, chút kỷ tử và táo đỏ, đậy nắp nồi lại là được.

Diệp Khê đặt nồi lên bếp lò trong nhà chính để ninh từ từ, còn mình thì ngồi trên giường đất thêu khăn tay, dưới chân là bình sưởi, ánh sáng từ cửa sổ dán giấy dầu chiếu vào, đặc biệt sáng sủa, bất giác bên ngoài tuyết lại rơi dày hơn.

Tuyết rơi dày báo hiệu mùa màng bội thu, nhưng năm nay tuyết rơi lạ lùng thế này, chẳng ai dám nói năm tới sẽ ra sao.

Nai con và dê nằm co ro ngủ gà ngủ gật dưới chân giường Diệp Khê. Cậu vừa thêu xong một chiếc khăn tay, đang cầm kéo cắt chỉ thì Ly ca nhi đến.

Còn dắt theo cả Lý Tập, Diệp Khê thấy vậy vội mời họ vào trong nhà ngồi.

Ly ca nhi nói: “Chúng ta đến mua heo, Lý Tập định lên trấn bán thịt, mai là phiên chợ cuối rồi, nên hôm nay phải đến mua trước mang về mổ.”

Diệp Khê cũng không tiện giữ lại nữa, dẫn họ ra chuồng heo. Lâm Tướng Sơn dùng rơm phủ một nửa mái chuồng, lại ngày ngày quét dọn, hai con heo trông mập mạp béo tốt, trắng trẻo sạch sẽ.

Lý Tập cười nói: “Nhà anh Lâm nuôi tốt thật, heo béo chắc hơn nhà khác nhiều, da heo nhìn cũng bóng lưỡng hơn.”

Diệp Khê mỉm cười: “Chăm chỉ là được thôi, mỗi ngày nấu lẫn rau với cám, lại quét phân dọn chuồng, heo ăn được ngủ được, tự nhiên lớn nhanh.”

Ly ca nhi đứng bên chen vào: “Ngươi đúng là nuôi gì cũng thành, con dê cái nhà ngươi nuôi cũng cho sữa nhiều, sữa ngươi cho ta uống làm ta mập lên cả một vòng rồi đấy.”

Diệp Khê nói: “Nếu ngươi thích thì ta lại đưa thêm, dù sao mình ta cũng uống không hết.”

Ly ca nhi lắc đầu: “Nếu có dư thì mang ra đầu thôn bán đi, mấy thím không đủ sữa nuôi con cũng sẵn lòng bỏ tiền mua một vò về cho con bú, được mấy đồng cũng tốt. Ta không uống nữa đâu, uống nữa chắc đến áo cưới cũng mặc không nổi mất.”

Diệp Khê bụm miệng cười cậu ta, hai người đứng ngoài chuồng heo nói nói cười cười, còn Lý Tập thì đã trèo vào chuồng heo từ lúc nào. Người giết heo thường mang theo dao mổ, heo vừa thấy đã kêu eng éc lùi ra sau trốn.

Diệp Khê hỏi: “Xem kỹ rồi chứ, muốn con nào?”

Lý Tập đáp: “Dù sao con nào cũng béo tốt cả, con nào cũng được, đợi anh Lâm với anh Diệp về giúp ta một tay.”

Đến giờ Thân, Lâm Tướng Sơn và Diệp Sơn dọn sạp từ trấn trở về, biết Lý Tập đến mua heo, hai người liền xắn tay áo ra giúp sức.

Diệp Khê với Ly ca nhi không dám nhìn cảnh tượng ấy, trốn trong nhà ngó ra, thấy ba người đàn ông lực lưỡng dùng dây thòng lọng thắt cổ một con heo, lùa nó ra khỏi chuồng, rồi vật ngửa xuống đất, trói bốn cái móng lại, con heo béo ục ục nằm giữa sân kêu eng éc chói tai.

Lại đi tìm nhà có cái cân lớn trong thôn, mất năm văn tiền thuê người cân giúp, con heo nặng tròn hai trăm mười cân.

Heo sống bán tám đồng một cân, mấy người đồ tể mang về giết thịt rồi chở ra trấn bán sạp thì được mười hai, mười ba đồng một cân, chênh lệch này chính là lãi.

Lý Tập là người biết ơn, lúc đẩy xe chở heo đi còn nói: “Đợi ta mổ xong con heo này sẽ bảo Ly ca nhi mang ít lòng heo tới cho mọi người.”

Mấy người Diệp Khê cũng không phải loại hay nhận không, cười nói: “Chớ khách sáo thế, ngươi mang heo ra chợ bán được lời thêm chút bạc là tốt rồi. Đợi sau này ngươi với Ly ca nhi thành thân, chúng ta là hàng xóm với nhau, đi lại cũng tiện, khi ấy nếu có lòng mang đồ sang cho bọn ta cũng không muộn. Ngày mai ngươi dựng sạp, nếu chiều có rảnh, sang giúp ta giết thêm con heo nữa nhé.”

“Phu lang nhà anh Lâm đã gọi thì ta nhất định tới!”

Lý Tập và Ly ca nhi liền đẩy heo đi, Diệp Khê giữ Diệp Sơn lại ăn cơm: “Ta hầm nồi canh gà từ giữa trưa rồi, anh cả ở lại ăn cơm đi, khi về mang một ít cho chị dâu nữa.”

Diệp Sơn nhăn mặt: “Vợ anh dạo này nghén dữ lắm, ngửi mùi mặn béo gì cũng buồn nôn, đến cả mùi trên người ta nàng cũng chê, không chịu ở chung một phòng. Ta cũng chẳng còn cách nào, mấy hôm nay suốt ngày chuyển thịt muối, người ta ám đầy mùi, nhưng không thể để nàng bị xông đến ngán được, thôi nồi canh này ta cũng không ăn.”

Nghe anh trai nhà mình than phiền bực bội, Diệp Khê với Lâm Tướng Sơn bật cười, liền khuyên anh nhẫn nhịn thêm chút, đợi qua thời kỳ nghén thì sẽ ổn cả thôi.

Sau khi mọi người về hết, Diệp Khê cùng Lâm Tướng Sơn vào dọn dẹp lại chuồng heo. Trời mùa đông tối sớm, hai người rửa tay rồi dọn bàn ăn.

Nồi canh gà hầm suốt buổi chiều, mở nắp ra thấy nước canh vàng óng nổi váng mỡ, thịt gà đã nhừ đến mức rụng xương, mềm tan.

Diệp Khê gắp một miếng thịt gà cho Lâm Tướng Sơn, còn mình thì ăn một miếng nấm. Nấm thấm đẫm nước canh, cắn vào một cái, nước hầm gà trào ra đầy miệng, tươi ngon vô cùng.

Hai người ngồi bên lò than, ăn canh gà trên giường sưởi, vừa ăn vừa toát mồ hôi. Lại uống thêm mấy chén canh kỷ tử và táo đỏ, cả người đều ấm lên, cơ thể cũng được bồi bổ.

Người xưa có câu “Đông chí cửu cửu phải tẩm bổ”, sau tiết đông chí, người ta rúc trong nhà trốn lạnh thì nên hầm ít canh ngon để bồi dưỡng thân thể, còn hiệu quả hơn uống thuốc. Diệp Khê nghĩ bụng, sau này phải hầm thêm vài nồi thế này nữa, dù sao trong nhà cũng còn gà vịt.

“Ngày mai đi hỏi lang trung trong thôn xem có thiên ma, hoàng kỳ, đảng sâm, mạch môn mấy thứ thuốc bắc hầm canh bồi bổ không, đem về nấu uống là tốt lắm, làm lụng suốt cả năm rồi, cũng trông chờ vào dạo này mà bồi dưỡng cơ thể.”

Lâm Tướng Sơn ăn đến mức mũi lấm tấm mồ hôi, nhả xương gà ra, gật đầu nói: “Lúc nào rảnh anh đi hỏi thử xem.”

Dùng bữa xong thì trời cũng đã tối hẳn, tuyết lại rơi ngày một dày hơn. Mấy hôm trước tuyết tan đi một ít, hôm nay lại chất thêm lên.

Trong nhà thắp đèn dầu, Diệp Khê ôm cái hòm tiền của mình ra, ngồi trên giường đếm tiền.

“Hồi mình làm xong quan đạo, nhà ta mới tích cóp được độ mười lượng bạc, giờ thì gần đầy cả hòm rồi.”

Than củi Lâm Tướng Sơn bán được đến năm lượng bạc, thêm mấy xe cải thảo và củ cải trong vườn của Diệp Khê, rồi cả tiền lời từ mứt bí đao nữa, mấy hôm trước lại bán được ít gà vịt, thu nhập cứ thế tích lại, dần dần cũng dựng được nền nhà rồi.

“Hôm nay bán heo Lý Tập đưa em một lượng năm mươi văn, thỏi bạc ấy em bỏ vào trong hòm, còn tiền đồng thì gom vào hũ sành để tiêu vặt.”

Diệp Khê cẩn thận đếm lại số bạc trong hòm, chừng độ hai mươi ba lượng, đúng là tăng gấp đôi. Trong hũ sành còn hơn bốn trăm văn, cũng đủ để dùng trong mấy ngày Tết.

Diệp Khê vui vẻ nói: “Thế này chẳng phải con số nhỏ rồi, biết bao nhiêu nhà còn chưa tiết kiệm được chừng này. Sang xuân, có tiền mua đất, mua bò rồi! Dù gì Tết cũng chẳng tiêu gì nhiều, ráng tích góp thêm nữa, chỗ tiền đồng trong hũ kia cũng có thể đổi ra ít bạc vụn, đến lúc đó đem đi mua heo con, gà con, vịt con cho nhà mình, em còn tính nuôi thêm một ổ thỏ nữa.”

Lâm Tướng Sơn thấy phu lang cao hứng, trong lòng cũng vui lây, lại càng có động lực để cố gắng tích góp: “Mình muốn nuôi gì thì nuôi cái đó, trong nhà có ăn có uống đều là nhờ mình quán xuyến, nhà này dĩ nhiên phải để mình làm chủ.”

Diệp Khê ôm lấy hộp đựng tiền, cười nói: “Vậy thì sang xuân mình phải đóng cho em cái chuồng thỏ đó nhé, đặt cạnh chuồng gà, cỏ dại trên núi nhiều, lúc đó cắt về cho ăn cũng tiện.”

Lâm Tướng Sơn tất nhiên đồng ý, giúp Diệp Khê cất hộp tiền vào tủ rồi khóa lại. Hai người thổi tắt đèn, đi ngủ.

Gió mùa đông gào rít bên ngoài, Diệp Khê co chân đạp bình sưởi trong chăn, lại nép sát vào người phu quân nhà mình, ấm áp dễ chịu vô cùng, nhưng ngủ được một lúc lại thấy có gì đó sai sai.

Mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt cháy bỏng của phu quân đang dán chặt lên người mình, con ngươi như muốn phát sáng.

“Anh muốn… được không?” Lâm Tướng Sơn cất giọng khàn khàn.

Những ngày qua đi sớm về muộn, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện lên trấn bán hàng, ban đêm cũng không dám làm gì. Nay khó khăn lắm mới đến tiểu niên, còn mấy hôm nữa là đến đêm giao thừa, hắn cũng không phải bôn ba gì nữa. Tối nay, thật sự không thể nhịn nổi.

Ngửi hương thơm quen thuộc trên người phu lang, trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, thân dư.ới cứ thế cọ sát vào người bên cạnh.

Diệp Khê thẹn thùng rũ hàng mi xuống, không nói lời nào xem như ngầm đồng ý.

Lâm Tướng Sơn thấy vậy liền trở người đè lên, kéo áo cậu ra, cúi đầu hôn tới tấp…

x

Sáng hôm sau, Diệp Khê suýt nữa không dậy nổi. Vốn dĩ thân thể đã rã rời, vậy mà Lâm Tướng Sơn lại kéo cậu nằm lì trong chăn ấm ngủ nướng. Hai người cứ nằm trên giường đất thì thầm trò chuyện hơn nửa buổi, đến khi gà vịt trong nhà đói đến độ kêu quang quác, nai và dê cũng lũ lượt chạy đến dùng sừng húc cửa.

Lúc này Diệp Khê mới nhốn nháo đòi dậy, còn Lâm Tướng Sơn thì vẫn đang hồi tưởng lại đêm xuân diễm tình tối qua, vòng tay ôm lấy phu lang không cho Diệp Khê mặc quần áo, khiến cậu thẹn đến mức mặt đỏ tai hồng, sa sầm mặt dọa mắng người, hắn mới chịu ngoan ngoãn theo dậy.

Tối qua có tuyết rơi, tuyết đọng chất đầy sân. Diệp Khê sai Lâm Tướng Sơn ra quét tuyết, còn mình thì vào bếp trộn cám, cho gà vịt ăn xong lại cắt ít rau với khoai lang cho “hai con nhỏ” lẽo đẽo theo sau ăn.

Lúc cậu xong việc, Lâm Tướng Sơn đã quét tuyết xong, đang tháo tấm trải giường dơ tối qua ra giặt, ngồi xổm bên bể nước mà vò.

Diệp Khê thấy hắn là người biết để tâm việc nhà, trong lòng cũng vui vẻ, tựa vào cửa bếp hỏi: “Trưa nay ăn gì? Đêm qua còn dư nửa nồi canh gà.”

Lâm Tướng Sơn nào biết ăn gì, phu lang nấu gì thì hắn ăn nấy: “Mình cứ làm đi, bếp là mình lo mà, anh ăn gì cũng được.”

Diệp Khê quyết định làm ít bún gạo chan nước canh gà, tranh thủ ăn xong để chiều còn phải mổ heo nữa.

Hết chương 64.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.