Lâm Tướng Sơn rất nhanh đã đi giao than về, Diệp Khê trở lại trông quầy hàng của mình. Cậu sắp xếp cải thảo với củ cải thành từng đống ngay ngắn, lại lấy cái giỏ đựng mứt bí đao ra.
Bên trong được lót một lớp vải, đựng đầy một giỏ mứt, bên ngoài phủ một lớp đường trắng, để qua một đêm càng thêm ngấm vị ngọt.
Chẳng mấy chốc đã có phụ nhân bế con nhỏ đến mua cải thảo. Cải nhà Diệp Khê trồng bẹ to, phần lõi bên trong non mềm, lớp lá già bên ngoài đều đã được bóc sạch sẽ, nhìn vào là thấy tươi ngon mơn mởn.
“Phu lang, cải thảo nhà ngươi bán thế nào vậy?”
Diệp Khê vội vàng đáp: “Ba văn tiền một cân ạ.”
“Ta mua mấy cây, có thể bớt một chút không?” Phụ nhân ra chợ mua đồ đều là người biết tính toán, một đồng tiền cũng phải chắt chiu, thế nên không tránh được chuyện mặc cả.
Diệp Khê biết cải nhà mình là loại tốt, so với mấy loại cải ở trấn thì tươi hơn hẳn. Lúc trời đổ tuyết, Lâm Tướng Sơn còn đặc biệt dùng chiếu cỏ phủ lên, lại bón thêm vài lần phân, nên rau không những lớn nhanh mà lá cũng không bị sương giá làm hư.
“Năm nay rau cỏ vốn lên giá rồi, cải nhà ta cũng chẳng đắt hơn nhà khác, đều bán theo giá chợ thôi.” Diệp Khê cười nói.
Người phụ nữ cũng biết kiếm được cải thảo tốt thế này không dễ, liền chọn lấy ba cây để Diệp Khê cân.
Cái cán cân nhấc lên vừa đủ: “Mười cân hai lạng.”
Người phụ nữ thấy Diệp Khê cân đủ lượng, hài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785275/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.