Năm mới vừa đến, đêm trăng tròn đầu tiên chính là Tết Nguyên Tiêu.
Dân gian vô cùng coi trọng ngày này, không chỉ có chợ phiên náo nhiệt, mà còn có đủ loại hoạt động vui chơi giải trí.
Trời còn chưa sáng, gà mới gáy được một tiếng, thì nhóc con trên giường đã bắt đầu cựa quậy, thỉnh thoảng lại ngồi bật dậy ngó ra ngoài cửa sổ.
“Cha nhỏ ơi, trời sáng chưa ạ?”
Cách một lát lại hỏi Diệp Khê một lần, Diệp Khê ngái ngủ, đành phải vỗ nhẹ lưng bé, dịu giọng dỗ dành: “Bé ngoan à, trời còn tối lắm, ngủ thêm một chút đi. Đợi trời sáng, cha nhỏ sẽ bảo cha đưa con lên trấn chơi Tết Nguyên Tiêu được không nào?”
Lâm Dữ Khê vẫn chưa từng được đi hội Tết Nguyên Tiêu bao giờ. Năm ngoái bé bị cảm lạnh, Diệp Khê phải ở trong phòng chăm sóc bé suốt một thời gian dài. Còn trước đó nữa thì bé còn quá nhỏ, chưa biết gì. Nói đến chuyện năm nay sẽ đưa bé đi chơi hội, bé đã háo hức mong đợi từ mấy hôm trước rồi.
Nghe anh Lôi Tử và Phúc ca nhi nói, hội Nguyên Tiêu vui lắm, không chỉ có đủ thứ đồ ăn ngon, còn có múa lân, có thể mua được đèn hoa đẹp mắt, trên phố còn treo đầy đèn lồng rực rỡ.
Chỉ nghe vậy thôi đã khiến bé ngứa ngáy trong lòng, mong ngóng đến bồn chồn.
Lơ mơ dỗ Lâm Dữ Khê ngủ lại, Diệp Khê ngồi dậy đắp lại chăn cho Tiểu Lịch Tử, cơn buồn ngủ lại kéo đến, không nhịn được mà ngáp một cái.
Bên cạnh, Lâm Tướng Sơn nghe thấy động tĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785311/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.