Khi Thịnh Huyên nhận được cuộc gọi từ trợ lý Văn rồi chạy đến được bệnh viện, Chu Phỉ đang nắm lấy cổ áo của Hoắc Tư Thừa, gằn từng tiếng chất vấn. Tiếng của Chu Phỉ vang vọng khắp hành lang vắng vẻ của bệnh viện.
"Đây là cách anh hứa sẽ bảo vệ Tiểu Tức sao? Anh bảo vệ nó như thế này ư? Lúc nó gặp anh còn chưa đến hai mươi tuổi, khi đó nó thế nào? Giờ thì thế nào hả?"
Chung Nghị Đức đứng một bên nhưng không can ngăn.
Chu Phỉ giận đến mức không thể kiềm chế: "Anh thì hay rồi, quên sạch mọi thứ, sống thoải mái quá nhỉ?"
Hoắc Tư Thừa chỉ nói: "Mẹ, con xin lỗi."
"Đừng gọi tôi là mẹ! Trong thâm tâm tôi chưa từng chấp nhận anh," Chu Phỉ trừng mắt nhìn Hoắc Tư Thừa, giận dữ mắng, "Chưa bao giờ!"
Lời nói này như tiếng búa giáng mạnh vào màng nhĩ của Hoắc Tư Thừa, khiến hắn hoàn toàn suy sụp.
Thịnh Huyên cũng không dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Khi Chu Phỉ khóc đến kiệt sức, anh lập tức bước tới cùng Hoắc Tư Thừa đỡ lấy bà. Nhưng Chu Phỉ hất tay Hoắc Tư Thừa ra, trong mắt chỉ còn lại sự oán giận.
Bà nói: "Giám đốc Hoắc, hãy lập tức công khai với toàn liên minh rằng anh và Chung Tức đã ly hôn rồi đi."
Hoắc Tư Thừa sững người, lập tức lắc đầu: "Mẹ—"
"Anh hãy thông báo với truyền thông rằng hai người vì không hợp nhau mà quyết định ly hôn, để tất cả mọi người biết rằng hai người đã đường ai nấy đi. Chỉ có như vậy mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngum-sua-bo-quen-con-yeu-yeu-nhat-ngon/1429524/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.