Cổ Du Sương vẫy tay bắt taxi, khóe mắt trông thấy Vương Tuấn Khải ở phía sau mình liền có thâm ý mà liếc chiếc Skyper trắng bạc gần đó. Chỉ thấy Vương Tuấn Khải vội vàng mở cửa xe xông về phía này, sau đó...
Lái xe đi thẳng luôn.
"Ách..." Hoàng Kỳ Lâm chứng kiến tất cả, sờ mũi thầm nghĩ quả nhiên là thế, nhìn Cổ đội trưởng còn đang đứng tần ngần cùng với bộ quần áo xinh đẹp trên người, đành nhận mệnh chạy ra: "Không bằng tôi đưa chị đi vậy, dù gì giờ này bắt taxi cũng rất khó."
"Sếp của cậu trông rất gấp nhỉ?" Cổ Du Sương nhún nhún vai: "Nhưng phóng xe nhanh thế kia là vi phạm vào luật rồi."
"Ha ha..." Hoàng cảnh quan phun tào, ở cái thành phố này có cảnh sát giao thông nào mà dám bắt sếp chứ!
Vương Tuấn Khải lái xe ra khỏi quán cà phê, trong bụng từ sáng đã không có gì khiến hắn có chút khó chịu, lần mò chocolate trong hộp trữ vật ra ăn, muộn tao ngậm vào miệng: "Cậu nói thanh niên mặc áo đen kia lại xuất hiện gần nhà hát lớn thành phố? Ở cổng số mấy?"
[Cổng phụ bên trái a, chính là cái cổng có băng rôn nghệ sĩ vĩ cầm thiên tài Violord Vương Viên.] Trong tai nghe truyền ra âm thanh gõ bàn phím kịch liệt cùng với tiếng người xôn xao khiến Vương Tuấn Khải hơi ngoài ý muốn: "12369?"
[Chào lão đại, cuối cùng anh cũng nhớ đến tôi hắc hắc hắc ~] Ba tiếng cười khả ố vang lên, sau đó âm thanh khinh bỉ của thanh niên ban sáng chen vào, càu nhàu chê trách: [Cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2083903/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.