Bà Chúa Tuyết hằng năm đều ghé thăm một ngôi nhà trong làng.
Đây là lần thứ bao nhiêu cũng không ai đếm được, người người nơm nớp sợ hãi, mỗi lần nghe thấy tiếng gõ cửa liền vội vàng mở ra, mặc kệ đối phương là ai đều tiếp đón vô cùng nồng hậu.
Cho đến ngày kia, một đám người trùm áo mũ kín kẽ đặt chân vào làng, bọn họ còn chưa gõ cửa, đã được mọi người chủ động tiếp cận, bày biện thức ăn cung kính phục vụ...
Sân khấu tối đen một mảnh, chỉ còn lại bàn tiệc dưới ánh nến mờ nhạt, ánh sáng yếu ớt lập lòe giữa không gian tù túng tĩnh mịch khiến người ta vô thức mở to mắt quan sát, tập trung vào những chi tiết loáng thoáng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tiếng vĩ cầm nhè nhẹ vang lên, như âm thanh của gió, như tiếng gọi của trời, êm dịu và ngọt ngào, hòa lẫn chút hào sảng vui vẻ của bữa tiệc mùa đông. Trẻ con cười khúc khích, nắm lại bàn tay nhỏ nhắn vòng quanh bàn tiệc mà đùa giỡn, người lớn cũng mặc chúng nó, đắm chìm trong từng nốt nhạc thanh thanh dịu dàng, lại mang theo ma lực thần bí đủ để làm cho nhân loại ngủ say.
Cô gái xúng xính trong bộ áo váy mềm mại khẽ nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười ngượng ngùng, ánh chớp lóe lên, trong khung cảnh đẹp đẽ như mơ kia cô chầm chậm ngã xuống, cái đầu đứt lìa khỏi thân thể lăn lông lốc về phía khán giả, máu đỏ phun xối xả tung tóe.
Cứ việc đây chỉ là một màn kịch nhưng cũng đủ khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2083904/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.