Cứ việc nhóm cảnh sát Hoàng Kỳ Lâm không biết người đàn ông trung niên đi phía trước là ai, nhưng vẫn cảm thấy áp lực vô hình từ ông ta mang tới. Cổ Quý An sống đến từng này tuổi, kinh qua hung hiểm, cũng gϊếŧ qua người, cái loại động vật tay dính đầy màu tươi dĩ nhiên là có lệ khí. Hơn nữa đôi mắt ông ta cùng Cổ Du Sương giống nhau như đúc, sắc bén lạnh lùng, mang theo khí phách cường giả trời sinh, khiến người ta không tự chủ tránh né, mà kẻ có cùng đẳng cấp thì cương ngạnh ra mặt.
Vương Tuấn Khải sắc mặt tái nhợt âm u nhìn Cổ Quý An, cổ chân dưới gầm bàn khẽ động, hắn cúi đầu xuống làm như không có gì xảy ra, ám mang trong mắt chậm rãi tắt đi.
Thực chất từ lúc bước vào Cổ Quý An đã chú ý đến hắn, nhưng cũng chỉ là nhìn xem đứa "con rể hụt" kia có bộ dạng thế nào chứ không phải nghi ngờ hắn là kẻ đêm qua chạm trán ông ta qua một lần. Akai Hana thì hoàn toàn không biết, chỉ nghiền ngẫm đặt ánh mắt lên mấy cảnh viên nữ trong cục.
"Cục trưởng Thiệu, đã lâu không thấy." Cổ Quý An chủ động lên tiếng, rất là hòa khí: "Đây là người anh em ở Phù Tang mới đến Trung đại lục đầu tư gây quỹ, tên là Akai Hana."
Cục trưởng Trùng Khánh trước kia là học sinh của Cổ Quý An, vội vàng đón tiếp nồng hậu. Đương nhiên phía sau cái bản mặt tươi cười với lớp mỡ dày che giấu biểu tình kia ai mà biết lão hồ ly này đang nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2083921/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.