Tại một nơi không có sự phân biệt giữa ngày và đêm, người đàn ông lưng trần vung lên nắm đấm cứng rắn như bọc thép, mạnh mẽ đánh về phía trước, giáng xuống đòn chí mạng trực tiếp đánh bay đối thủ ra khỏi võ đài.
Tiếng hò hét xung quanh càng lúc càng vang dội, âm thanh hưng phấn hừng hực vọng đến từ bốn phía, mồ hôi cùng hormone cơ thể bừng bừng nộ khí, bắp tay cơ chân cùng trọng lực cơ thể hạ xuống vào điểm xuất phát, tựa hồ tùy thời đều có thể phát huy sức bật lên đến tận cùng, mở ra tiềm năng mới của cơ thể con người.
"Round 18. Karry, WIN!"
Vương Tuấn Khải nhảy xuống võ đài, ném đi găng tay màu đen đã dính không ít máu đối thủ, túm cái khăn lông quấn lên cổ, rời khỏi sàn diễn.
"Boss." 12369 đi bên cạnh hắn, hơi nhíu mày nhìn mấy vết bầm lớn nhỏ mọc lên trên thân hình khỏe khoắn, ái ngại hỏi: "Không vui?"
Vương Tuấn Khải không đáp, chỉ chìa tay ra, 12369 câm nín ném chai nước cho hắn, phiền lòng gãi đầu. Nếu có Tiêu Bắc ở đây phỏng chừng đã moi ra được lý do boss bất thường, nhưng mà, ờ...12369 ngoái đầu nhìn mười tám đối thủ trước bị đánh đến gượng dậy không nổi, có chút nghi hoặc sờ cằm. Hắn biết Vương Tuấn Khải không phải là kẻ mạnh về cơ bắp, thậm chí có thể nói ưu thế của boss chỉ nằm ở tốc độ và phán đoán chứ không phải là sức mạnh, vậy vì đâu boss lại có thể hạ knock out mười tám võ sĩ đô to lực lưỡng chỉ trong vài tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2083922/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.