Mấy người họ vốn dĩ chuẩn bị đến để ngăn cản trận đánh nhau, bây giờ lại ngồi trong quán phở, Âu Dương Tĩnh cảm thấy sự việc phát triển một cách cực kỳ quái lạ. Thế nhưng trước mặt Vu Nhất Dương và Khưu Minh Đạt, cô lại không thể hỏi Bùi Dục kỹ hơn về nguyên nhân kết quả của sự việc. Mà Bùi Dục vừa thoát một kiếp nạn, đang lúc hưng phấn, anh ngồi vào trong quán một cái là liền bắt đầu gọi: “Ông chủ, cho bốn đ ĩa phở xào thịt bò!”
Hoàn toàn không thấy Âu Dương Tĩnh đang trừng mắt nhìn anh.
“Cậu nói với gia đình chưa?” Âu Dương Tĩnh hỏi anh, “Bây giờ bà nội cậu chắc nấu cơm xong rồi.”
Ơ, hưng phấn nên quên mất...Bùi Dục nghĩ đến chuyện hôm nay, bỗng lập tức cảm thấy chột dạ, vội vàng quay đầu gọi lớn: “Ông chủ, ba đ ĩa được rồi!”
“Làm gì vậy! Ăn chung đi!” Vu Nhất Dương lớn tiếng ngắt ngang anh, “Ông chủ, bốn đ ĩa nha!”
“Gọi một cuộc điện thoại báo với gia đình một tiếng không phải được rồi sao.” Vu Nhất Dương vừa nói vừa lấy điện thoại ra, “Cậu có đem điện thoại không? Không đem thì dùng của tôi đi. Điện thoại nhà cậu số mấy?”
Khưu Minh Đạt vội đẩy Vu Nhất Dương một cái, nhíu mày khẽ nhắc nhở: “Cậu nhiều chuyện quá, muốn gọi thì cũng là dùng điện thoại của anh Bùi.”
Vu Nhất Dương bỗng tỉnh ngộ, cùng Khưu Minh Đạt nhìn sang “Bùi Dục”.
Âu Dương Tĩnh bị hai người bọn họ nhìn, không thể không từ từ rút điện thoại ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-phut-sai-lam/1038526/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.